Vương Nguyên thường ngày đều đem bữa trưa đến cho Vương Tuấn Khải sau đó cùng ở lại công ty với anh. Người trong công ty biết cậu ngày càng nhiều. Lâu lâu cậu còn ngồi nói chuyện với họ. Cũng như mọi ngày Vương Nguyên đang ngồi ăn cơm trưa cùng với anh.
"Xin lỗi vì đã quấy rầy hai người đang dùng cơm đây là những thứ mà ngài cần." Thư kí Vương bước vào cung kính nói cô đặt một chiếc hộp nhung hình chữ nhật lên bàn.
"Được rồi ra ngoài đi." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói. Sau đó đưa chiếc hộp cho cậu.
Vương Nguyên buông đũa xuống tò mò hỏi "Là gì vậy ?"
"Mở ra đi."
Vương Nguyên mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc đồng hồ được dùng đá Sapphire mài thành hình ngôi sao đính lên chỉ giờ. Vương Nguyên say mê nhìn thật là món phụ kiện quý báu chắc hẳn nó cũng không ít tiền.
"Để anh đeo cho em." Vương Tuấn Khải mỉm cười anh đưa tay lấy chiếc đồng hồ ra nói.
"Ưm..không được đâu." Cậu vội nói.
Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn cậu "Tại sao ?"
"Sao anh lại tặng cho em món quà đắt tiền như vậy ?"
"Vì em là vợ anh !" Anh tỉnh bơ trả lời cậu vì câu nói của anh mà hai bên má ửng hồng.
Vương Tuấn Khải bật cười nhéo nhẹ má cậu không hiểu sao mỗi lần thấy mặt cậu đỏ lên lại rất muốn nhéo một cái"Quà anh tặng không được từ chối." Anh đưa tay đeo cho cậu " Còn nữa sợi dây chuyền này em phải luôn mang theo. Mất đồng hồ kia được nhưng tuyệt đối không được mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362765/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.