Vương Nguyên ngồi ăn trái cây kế bên Vương Tuấn Khải lâu lâu anh lại đút cho cậu ăn Lương Trinh Thâm ngồi đối diện thấy một màn như vậy trong lòng đầy cảm thán. Trời ạ cái tên máu lạnh này mà cũng có lúc dịu dàng sao ? Thật là hiếm có.
"Cậu đến đây làm gì ?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt hỏi.
"Thì đến thăm cậu. Cậu đó hôm qua gặp tôi chỉ quăng một chữ "chào" rồi bỏ đi. Sao cậu phũ quá vậy ?" Lương Trịnh Thâm thở dài ai oán nói "Chắc không phải vội về nhà với vợ chứ ?" Lương Trịnh Thâm cười gian nhìn chằm chằm vào cậu khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc ửng đỏ. Lương Trịnh Thâm thấy vậy càng thích thú trêu ghẹo " Haha... thật vậy sao ? Hèn gì ngay cả câu hỏi thăm cũng không có. Nguyên Nguyên à hôm qua cậu ta về trễ em có làm gì cậu ta không vậy ?"
"Đủ rồi đấy !" Vương Tuấn Khải gằn giọng nói.
"Xì..." Lương Trịnh Thâm bĩu môi.
"Anh cũng là bạn của Thiên Tỉ và Chí Hoành sao ?" Vương Nguyên chợt hỏi.
"Phải là bạn rất thân đấy. Phải rồi Tuấn Khải hôm nay cho tôi ăn cơm ké ở đây nhé. Thiên và Hoành đi "vui vẻ" với nhau rồi...chậc..." Lương Trịnh Thâm thở dài nói vừa nói vừa tặc lưỡi.
"Vui vẻ là sao ?" Vương Nguyên ngây ngô hỏi.
"Thì là..."
"Nếu cậu còn nói nữa thì tôi sẽ đá cậu ra khỏi đây ngay lập tức." Vương Tuấn Khải lên tiếng cắt ngang lời của Lương Trịnh Thâm. Anh không cho phép bất cứ ai làm "vấy bẩn" bảo bối của anh.
"Vậy...thì thôi." Lương Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362763/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.