"Thằng ranh mày dám thông báo cho hắn sao ?" Vương Quy tức tối đưa roi quất mạnh vào người cậu.
"Đau quá...dừn...dừng lại...hic..." Vương Nguyên yếu ớt cầu xin cậu sắp không chịu nổi nữa rồi 2 ngày không ăn không uống cậu thật sự không thể gắng gượng được nữa.
"Mày còn dám cầu xin tao sao ?" Vương Quy ngồi xuống cái bàn gỗ gần đó ông vừa hút thuốc vừa cười khẩy nói: "Nếu có trách thì hãy trách Vương Tuấn Khải vì chính hắn đã khiến tao ra nông nỗi này."
"Thả....tôi....ra ! đồ sát nhân..."
"Sát nhân...??? Thằng khốn câm miệng lại . Chính hắn mới là kẻ sát nhân." Vương Quy kích động quát.
"Không... phải ! Nếu không phải ông...tham lam...thì sẽ không như vậy...!"
"CÂM MIỆNG ! " *Xoảng...." Vương Quy bị nói trúng liền tức giận ông với lấy cái lọ thủy tinh đã bị mẻ mất một phần thẳng tay ném vào đầu cậu. Bao lâu nay ông luôn chối bỏ sự thật kia. Ông luôn phủ nhận việc này không phải do ông làm luôn đổ tội cho người khác.
*Tách....tách...." Máu từ đầu cậu chảy xuống , từng giọt máu rơi xuống sàn. Vương Nguyên ngất đi máu chảy xuống càng ngày càng nhiều. Vương Quy đi đến gần trán đẫm mồ hôi: "Chết tiệt ! Không được mình không thể ngồi tù được bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra...gọi điện...phải gọi điện..." Vương Quy run rẩy lấy điện thoại ra cố gắng bình tĩnh nói: "Mày không tìm ra nó được đâu tao đã chuyển nó đi chỗ khác rồi. Lập tức giao tiền cho tao . Tao sẽ thả nó. "
"Địa điểm ?"
"Mày hãy đến đường X gần đó có một khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362739/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.