Thấy hành động dễ thương của cậu anh bật cười "Em hãy làm quen với nó đi lúc tôi không có ở nhà Tiểu Hổ sẽ bảo vệ em."
"Chó mèo anh không nuôi....sao lại nuôi hổ chứ ?"
"Vì nó rất giống tôi."
"Anh là dã thú ????" Vương Nguyên nói thầm cùng hành động chu môi.
Vương Tuấn Khải lại khẽ cười anh bế cậu đứng dậy"Vào nhà đi"
"Á...em tự đi được mà." Vương Nguyên vùng vẫy la lên.
"Ngồi im." Vương Tuấn Khải ra lệnh.
Cậu đành phải để yên cho anh bế vào nhà. Con bạch hổ cũng đi theo chủ vào nhà. Vương Tuấn Khải vui vẻ bế cậu vào nhà mọi người trong nhà đều ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt ông chủ của bình thường vốn rất lãnh khốc nói chuyện rất kiệm lời nhưng bây giờ khi đi cùng cậu chủ lại cười nói vui vẻ. Họ rất muốn được xem kĩ cảnh tượng này nhưng lại không được bởi vì họ là người làm mọi việc không liên quan đến họ , họ đều phải "phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nhìn."
"Xấu hổ qua đi....thả em xuống." Vương Nguyên đưa tay che mặt. Rúc đầu vào vai anh lí nhí nói.
Vương Tuấn Khải cười tươi nói: "Haha.... không thả !"
"Thả em xuốnggggggg...hic..." Khuôn mặt nhỏ bé của Vương Nguyên đỏ bừng đưa tay kéo áo của anh.
Vương Tuấn Khải chỉ cười chứ không nói anh cứ thế mà bế cậu vào phòng. Lão quản gia già nhìn anh ngỡ ngàng ông đã đi theo anh mấy chục năm kể từ khi anh còn là một cậu bé mới chập chững biết đi vậy mà đây là lần đầu tiên ông thấy anh cười vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362733/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.