Vương Tuấn Khải khẽ mở cửa phòng cậu ra vì anh nghĩ lúc này cậu cũng đang nghỉ ngơi nhưng khi bước vào thì thấy cậu đang đọc sách. Anh đứng đó lẳng lặng ngắm nhìn cậu thấy cậu hắt hơi liên tục nên từ từ bước lại gần " Lạnh như vậy sao không khoác thêm áo vào."
Vương Nguyên quay đầu lại nhìn anh rồi trả lời trống không: "Trong nhà...không lạnh."
"Em còn mệt sao không nghĩ."
"Ngủ nhiều rồi không có buồn ngủ."
"Còn mệt không ?"
"Không !"
Vương Nguyên nhìn anh đăm đăm sao hôm nay anh lại quan tâm cậu quá vậy. Không phải là có chuyện gì mờ ám đó chứ. Cậu chợt nhớ ra chuyện định hỏi anh nhưng lại sợ anh không cho nên không dám hỏi cứ ngồi đó phân vân. Vương Tuấn Khải như nhìn thấu tâm tư của cậu liền lên tiếng: "Chuyện gì ?"
Vương Nguyên ngước mắt nhìn anh " Vườn hoa....ừm...có thể cho tôi trồng hoa được không ?"
"Hoa gì ?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng hỏi. Như là anh không hứng thú lắm với chuyện cậu đang hỏi.
"Hoa oải hương nhà của anh có rất nhiều hoa nhưng tại sao không trồng hoa oải hương vậy."
"Vườn hoa đó là của mẹ tôi khi bà qua đời tôi chỉ sai người chăm sóc chứ không để ý lắm." Đôi mắt anh có chút đợm buồn khi cậu hỏi về vườn hoa kia. Nhưng rất nhanh sự bình thản trên khuôn mặt anh lại trở lại. Còn Vương Nguyên thì có chút áy náy đây điều cậu không nên hỏi sao ?
"Đợi em khỏi bệnh tôi sẽ giúp em trồng hoa." Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu khóe miệng cong lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/277029/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.