Trở về nhà trước cửa người giúp việc đã xếp thành hai hàng chào đón Vương Nguyên. Quản gia bước ra cung kính chào "Cậu chủ !"
Vương Nguyên mỉm cười chào ông rồi bước lên phòng thay đồ. Ít phút sau bước xuống. Bây giờ cậu thật sự rất buồn liền đi ra ngoài cửa ngồi thẫn thờ. Vương Nguyên cúi mặt nhìn xuống đất trên khóe mắt bất chợt ngấn nước . Gió thổi mạnh càng khiến khóe mắt thêm cay quản gia thấy cậu ngồi cúi mặt ở trước cửa liền đến bên nói
"Cậu chủ ngồi ngoài này lạnh lắm ngài nên vào trong đi. Đừng chờ Ông chủ ngài ấy về trễ lắm."
Vương Nguyên lắc đầu trả lời " Không sao. Tôi không phải chờ anh ấy chỉ là tôi đang ngồi hóng gió thôi. Không sao đâu . Bác vào nhà đi."
Quản gia đành phải đi vào nhà. Gió lạnh như vậy lỡ cậu bị cảm ông chủ sẽ khiển trách ông thôi . Ông vào nhà lấy chiếc áo khoác đưa cho cậu. Vương Nguyên ngồi thơ thẩn ở đó. Quản gia không biết làm gì hơn đành phải bỏ mặc cậu đột nhiên trời lại mưa nhưng Vương Nguyên vẫn chẳng động đậy. Quản gia vội vã mang dù ra che
"Cậu chủ mau vào nhà đi . Cậu bị bệnh mất cậu chủ à."
Đáp lại tiếng gọi của ông là sự im lặng của cậu. Quản gia lo lắng lên tiếng "Cậu chủ à."
" Bác vào nhà đi....cháu không sao . Mặc kệ cháu. Vào nhà đi." Giọng cậu khàn khàn cố gắng trả lời ông lão quản gia già nhìn cậu lắc đầu . Ông biết cậu đang khóc nhưng ông không biết phải làm sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/277022/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.