Từng người một ngã xuống hầu hết đều là người của Lâu Khải Huyền. Kẻ thì mất tay mất chân trúng đạn hàng chục cái thây xếp chồng lên nhau máu đổ đầy trên nền đất cũ kĩ Vương Tuấn Khải híp mắt dơ súng lên 1...2...3 "Đoàng....." Tiếng súng vang dội trong đám náo loạn tấp nập người chém giết nhau kia vì tiếng súng ấy mà đột nhiên dừng lại. Từ trong đám hỗn loạn Lâu Khải Huyền ngã xuống cơ thể hắn giật giật mấy cái rồi bất động hắn bị trúng đạn khi đang định tháo chạy. Chỉ một phát súng của Vương Tuấn Khải là đủ để giết một người.
"Giết hết đi !" Thanh âm lãnh lẽo phát ra nhận được lệnh người trong bang Hắc Nguyệt lại tiếp tục ra tay lúc này chỉ thấy bọn người còn sót lại của Lâu Khải Huyền luân phiên nhau van xin tha mạng nhưng cũng chỉ vô ích vì lời nói của Vương Tuấn Khải một khi đã nói ra thì không bao giờ rút lại và khi đã động vào địa bàn của anh cách duy nhất để tha thứ chính là kẻ đó phải chết không toàn thây !
Vương Tuấn Khải quay lưng bỏ đi anh lấy điện thoại ra nhưng điện thoại lại hết pin đột nhiên tai anh nghe thấy tiếng cậu gọi anh tiếng gọi như đang cầu cứu...Tim Vương Tuấn Khải đột nhiên đập mạnh anh dừng bước quay lại phía Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành "Cho tôi mượn điện thoại của cậu Chí Hoành ."
"Có chuyện gì sao ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/1821907/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.