Sau lễ giáng sinh rồi lại đến tết. Một năm
nữa vừa qua đi. Cậu lại thêm một tuổi sáng sớm ban mai trời vẫn se se lạnh Vương Nguyên mặc chiếc áo khoác do anh tặng đêm giáng sinh đi ra ngoài vườn. Đã sang mùa Xuân rồi dù trời vẫn lạnh vườn hoa oải hương của cậu đã nảy mầm cao hơn cậu cầm bình tưới nước. Tưới khắp khu vườn hôm nay cậu rất tươi tắn anh đi đến công ty từ sớm.
"Cậu chủ trời vẫn lạnh cậu nên vào trong nhà !" Quản gia ôn tồn nói.
"Vâng ! Cháu biết rồi." Vương Nguyên cất bình tưới nước gọn lại sau đó đi vào nhà. Quản gia xuống bếp cầm tách trà nóng đặt lên chiếc bàn tròn bằng thủy tinh ở đại sảnh "Cảm ơn bác ." Trời lạnh đến nỗi ngay cả hơi thở cũng thành khói trắng. Woa !\~Năm nay thật sự rất lạnh cậu nhâm nhi ly trà xanh nóng hổi. Con bạch hổ nằm gọn dưới chân cậu. Vương Nguyên ngồi xem tin tức cả người như sắp đóng băng thật ra thì cậu chịu lạnh không giỏi lắm.
"Hưmm....thật là lạnh Tiểu Hổ à chúng ta vào phòng thôi..." Cậu đứng dậy cúi người xoa đầu Tiểu Hổ sau đó đi nhanh vào phòng. Trời ạ mùa Xuân còn lạnh hơn mùa đông nữa... Nhìn xuyên qua cánh cửa sổ sát đất bầu trời quang đãng dần. Hai chậu cây lavender đặt ở cái bàn gỗ trắng gần đó. Chúng đã nở rộ hơn xinh đẹp và ngát hương Vương Nguyên ngồi vào bàn đọc sách ....
"Chào ông chủ !" Quản gia cúi đầu cung kính nói.
" Nguyên Nguyên đâu ?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/1821791/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.