Cho tới nay Liễu Vũ đều cảm thấy bản thân mình rất tra, nhưng tra cũng chỉ giới hạn với Trương Tịch Nhan. Cô bây giờ cũng có thể tính như nửa người có đối tượng, liền không cần đi ra ngoài hái thêm hoa hoa cỏ cỏ mang về vận đào hoa chi nữa. Cô khách khí hướng về phía Lãnh Cốt vẫy nhẹ tay, lòng bàn chân liền chuẩn bị lướt nhanh rời khỏi. 
Khi cô vừa chuẩn bị bước đi, lại phát giác chuyện này không phải như vậy, cô xoay người tới trước mặt Lãnh Cốt nói: “Tôi đã có người tôi yêu thích, loại việc tương tư đơn phương này, sớm nghĩ thông suốt một chút, thì giải thoát sớm một chút. Cô hiểu chứ?” 
Lãnh Cốt nhìn Liễu Vũ gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy cô lớn lên cực đẹp, muốn duỗi tay nhẹ nhàng mơn trớn hàng mi, mũi, môi của cô đặc biệt là cặp mắt có ảnh ngược của mình trong đó, lộ ra cổ khó lòng giải thoát, linh động lưu loát, cùng với tĩnh mịch tràn ngập ở Bạch Cốt Uyên khác nhau hoàn toàn. Nàng ấy nhẹ giọng nói: “Hiểu, nhưng lại không hiểu.” 
Liễu Vũ khó hiểu nói: “Cô nói vậy có ý tứ gì? Được thôi, cô nói, hiểu chỗ nào, không hiểu chỗ nào?” 
Lãnh Cốt nói: “Hiểu cô đã có người cô yêu thích, không muốn cùng tôi có nhiều giao thoa. Không hiểu chỗ tương tư đơn phương sớm dứt sớm giải thoát là gì.” 
Liễu Vũ tâm nói: “Mình quả nhiên chỉ thích hợp kiếm tiền, không thích hợp để làm đạo sư linh ý.” Cô thanh thanh giọng, sửa lại suy nghĩ, rồi nói: “Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3647704/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.