Giống loài sinh sống ở địa giới của Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc nhiều đến nỗi khó mà đếm được, đa phần chúng đều không hề biết tới Vu tộc cũng như Phệ Thần Trùng, đối với việc chính mình bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng cũng không hề hay biết, khi có một lượng thật lớn Phệ Thần Trùng tụ lại thành sương mù xám kéo lại đây, chúng chỉ xem như những con muỗi từ trong sơn động bay ra mà thôi, thậm chí không hề chú ý tới, còn đối với Phệ Thần Trùng thú của Thiên tộc chúng lại xem như thần linh mà cúng bái.
Các tộc đàn lớn dựa vào Thiên Long và Thiên Phượng tộc khi Phệ Thần Trùng vừa xuất hiện liền trốn thoát đi mất.
Các bộ tộc khác phản ứng cũng cực kỳ nhanh, bọn họ đem giới môn giữa hai giới đóng lại toàn bộ, bộ phận nối liền nhau thì mở ra phòng ngự đại trận để phong tỏa biên giới, không cho bọn họ đi vào trên địa bàn của mình, để mang Phệ Thần Trùng đến.
Trên địa giới hai tộc có một số người hoảng loạn cũng chỉ là cảm kích. Còn những sinh linh không hiểu rõ chuyện gì xảy ra còn cùng lui tới bình thường như không có việc gì xảy ra.
Trương Tịch Nhan đứng ở đỉnh núi đối diện với Thiên Long đế cung, quan sát sơn xuyên đại địa dưới chân. Địa giới Thiên Long tộc phảng phất là nơi hội tụ linh tú thiên địa xuyên sơn, non xanh nước biếc bình minh tỏa sáng, là một mảnh đại địa thật đẹp. Mà khi nàng mở Thiên Nhãn ra nhìn lại, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3645803/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.