Trương Tịch Nhan giữ chặt Liễu Vũ, sau đó sáng lập thông đạo chỉ trong giây lát liền đi vào trong một mảnh rừng rậm trên đám mây lơ lửng. 
Rừng rậm này có mây mù lượn lờ, xanh um tươi tốt, đại thụ cao ngất, thực vật sinh cơ bừng bừng nhưng từ trong từng ngọn cỏ cho tới những cây ăn quả đều tản ra loại Thiên Cương chi khí nồng đậm. 
Thiên Cương chi khí ở nơi này làm Liễu Vũ có loại cảm giác vừa nóng vừa nghẹn đến mức hoảng. Cô đi trên cỏ, một chân dẫm xuống, chân hãm vào trong cỏ, nước chảy ra thấm vào chân. Nước này như từ Thiên Cương chi khí ngưng tụ mà thành, cách giày thôi đã làm cô có cảm giác nóng rực. Đến nỗi mỗi một gốc cái cây đại thụ cũng tản ra Thiên Cương chi khí nóng rực, sóng nhiệt từ những thứ đó phất qua giống như muốn thiêu chín cô vậy. 
Chỉ một giây thôi Liễu Vũ cũng không muốn ở lại chỗ này. 
Nhưng tới cũng đã tới rồi, không làm một chút việc gì thì cũng quá có lỗi với bản thân, ai kêu mọi người đều là đối thủ một mất một còn, vẫn là do Thiên Phượng tộc đơn phương không chịu thuận theo không buông tha mà làm nhiều năm như vậy. Cô lập tức không chút khách khí thả tiểu cánh hoa ra để phóng độc. 
Trương Tịch Nhan nhìn thấy được động tác của Liễu Vũ, nàng nói: “Phóng thêm nhiều nhiều, hướng về phía những cây ngô đồng phóng vào!” Nàng chỉ về phía ngọn cây, nói: “Nhìn thấy những cái kiến trúc giống như tổ chim trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3625536/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.