Liễu Vũ vẽ xong địa đồ bảo tàng quỷ linh tinh, liền cùng Trương Tịch Nhan đi dọc lên trên theo địa đạo. 
Thời điểm cô vừa tới nơi này, cảm giác như bản thân gặp hạn, đôi mắt thì không thể nhìn xa, nhưng lúc này đôi mắt cũng đã khôi phục mà còn nhìn rõ và xa hơn xưa, cảnh tượng cách hai cái đỉnh núi cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, ngay cả thi quái và quỷ vật bên trong tầng nham thạch cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Bây giờ cô có thể đi đường được bình thường, nhảy nhót so với trước kia còn nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều, thị lực cũng tốt hơn trước rất nhiều. Hiện tại cô nhìn động tác Trương Tịch Nhan huy kiếm giống như được quay chậm từng động tác, thậm có thể tinh tường nắm được quỹ đạo động tác của nàng. 
Liễu Vũ phá lệ vui vẽ, mỹ tư tư mà vòng quanh Trương Tịch Nhan khoe khoang sự tiến bộ của bản thân, còn nói với nàng, “Về sao em cũng có thể bảo hộ chị rồi.” 
Trương Tịch Nhan cười cười đưa cho Liễu Vũ một thanh kiếm, nói: “Trước tiên hãy luyện được bản lĩnh đánh nhau với người khác đi. Nơi này thi quái rất nhiều, chúng ta liền một đường giết qua tận khả năng đem đám thi quái này dọn sạch, lúc sao mới tiện để tới lấy quặng.” 
Trước đó nàng suy nghĩ sẽ biến nơi này thành nơi thí luyện, hiện giờ lấy quặng càng quan trọng hơn. 
Đối với Quỷ Vu hai giới hiện tại mà nói, loại cấp bậc thi luyện ở nơi như thế này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3625531/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.