Chương trước
Chương sau
Du Thanh Vi lời còn chưa nói xong liền nhìn thấy bàn ghế và toàn bộ vật trang trí trong thuyền không lửa cũng tự cháy. Nhiệt độ trên người trọc mao điểu này quá cao, Thái Dương Tinh Hỏa còn chưa cháy tới đây, khắp nơi trên thuyền đã bị bốc cháy.

Du Thanh Vi thiếu chút nữa cũng bị trọc mao điểu nướng chín, may là nàng ấy có Thiên Nhãn hơn nữa Lộ Vô Quy phản ứng cũng rất mau, cơ hồ trong nháy mắt nhiệt độ tăng cao liền túm lấy Du Thanh Vi nhảy lên bánh lái thuyền Vu thần.

Bánh lái được chế thành từ Vu thần mộc khởi động một vòng gợn sóng hơn một mét hình thành một tầng không gian Thứ Nguyên Giới nhỏ độc lập ngăn cách với ngọn lửa xung quanh cùng nhiệt độ cực cao, duy trì sáng lập thông đạo không gian.

Bảo thuyền ở vài giây ngắn ngủn, giống như bậc lửa đốt củi, đã hóa thành một đoàn mang ngọn lửa hừng hực, thiêu đến boong tàu, vách kim loại ở khoang trên cũng bị hóa thành chất lỏng, trong khi thuyền đang tăng tốc độ hành trình thật nhanh.

Quang mang lóa mắt từ phía trước hiện lên!

Bảo thuyền bị thiêu cháy xuyên qua thông đạo Thứ Nguyên Giới, chính xác mà dừng ngay vị trí bỏ neo ở Cổ Đạo Tông, làm bến tàu cũng lập tức bậc lửa phần phật.

Bến tàu này là bến tàu chuyên dụng dành cho Du Thanh Vi, nguyên bản đã bị che giấu, xung quanh cũng có đại trận phòng hộ thật mạnh, ngay lúc này đây ở giữa trời cao hóa thành biển lửa thiêu đốt nói có bao nhiêu thấy được liền có bấy nhiêu thấy được.

Đặc biệt là Thái Dương Tinh Hỏa trên người của con trọc mao điểu kia, ở không trung giống như một mặt trời nhỏ cực kỳ lóa mắt, chiếu đến trên mặt đất nhiệt độ cũng tăng cao, mắt thấy muốn đem đại địa thiêu cháy, ngay cả phòng ngự đại trận của Cổ Đạo Tông cũng bị kích phát.

Trọc mao điểu bị quăng ngã từ trên không trung tỉnh lại, vùng vẫy hai cánh bay lên tới, mỗi cánh quạt một cái, đem ngọn lửa xung quanh thu lại sạch sẽ, lại quay đầu nhìn về phía Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy đang ôm thành một đoàn chen chúc trên bánh lái Vu thần mộc, miệng phun tiếng người: “Xin lỗi.”

Cổ Đạo Tông bay lơ lửng ở trong không gian loạn lưu, phương vị không ngừng thay đổi. Ô Huyền mở ra Thiên Nhãn để tìm kiếm phương vị của Cổ Đạo Tông, rõ ràng là cảm giác được phương vị của Cổ Đạo Tông ở ngay gần đó, nhưng lại không hiểu như thế nào lại tìm không ra, tổng cảm thấy như chỉ cách một tầng sa* nhưng Thiên Nhãn lại tìm đến muốn mù, quát cốt trận ở không gian loạn lưu Thứ Nguyên Giới thổi ra trận gió thật mạnh tước đến lông trên người dường như bị rụng sạch, da muốn phiên thịt cũng muốn bong ra, bỗng nhiên cảm giác được có thần lực phá mở không gian, quay đầu liền thấy có một con thuyền đang vững vàng mà xuyên vào trong không gian loạn lưu, hiển nhiên là đi Cổ Đạo Tông. Nàng ta e sợ bỏ lỡ cơ hội, liền bay nhanh lại thuyền lại bị quăng ngã một cái vững chắc.

(* Tầng sa: màn lụa mỏng)

Du Thanh Vi đầy mặt vô ngữ mà nhìn con chim non to lớn ở trước mặt, nhìn cái hình dạng thê thảm kia của nó, lại nhìn đến Thiên Nhãn giữa trán đang chảy máu, chân thì che kín những vết thương, chỉ phải vẫy vẫy quạt xếp, miễn cưỡng chơi vui, nói: “Không có gì.”

Nàng ấy vừa dứt lời, liền cảm giác bên cạnh xuất hiện một bóng người, quay đầu thì thấy một em bé trắng trẻo mập mạp đứng trước trọc mao điểu, không cần nghĩ cũng biết người vừa tới đó chính là Lê Vị - tiểu Vu thần.

Lê Vị không chớp mắt mà nhìn trọc mao điểu, ánh mắt kia chứa đầy cảm xúc, phảng phất như vượt qua ngàn năm xa cách rồi được gặp lại, như vui cũng như buồn lại tựa như trải qua vô số tan hợp vui buồn.

Du Thanh Vi từ trong mắt của một đứa trẻ lại thấy được một người trưởng thành đã trải qua thế sự biến ảo, thân thể nho nhỏ kia tựa như chịu tải vô số bi thương, lại lộ ra tia quyến luyến cùng lưu luyến khó có thể dứt bỏ. Ánh mắt khi cô ấy nhìn trọc mao điểu, phảng phất như trên đời này chỉ còn lại có trọc mao điểu.

Trọc mao điểu nhìn thấy Lê Vị không khỏi sửng sốt. Trương Tịch Nhan ở Quỷ giới thu đi một khoảng trăm triệu hai quỷ linh tinh, có vẻ như rất cấp bách, nàng ta là tưởng Lê Vị xảy ra chuyện, nóng lòng tấn giai, lại không nghĩ rằng Lê Vị thế nhưng không có bế quan. Nó sau khi phục hồi lại tinh thần, mở ra hai cánh liền muốn bay đi.

Lê Vị thuấn di một cái tới bên cạnh Ô Huyền, ôm chặt cổ, gắt gao ôm lại.

Hình Thể Tam Túc Kim Ô rất lớn, cho dù chỉ là một đứa trẻ, đứng lên so với người trưởng thành cũng sẽ cao hơn rất nhiều, cao tới vài mét. Thân thể Lê Vị treo lên trên nhìn càng thêm nhỏ bé. Tam Túc Kim Ô bị thương, máu kim sắc dính đầy lông chim, còn có máu theo miệng vết thương chảy xuống, dính trên người em bé, chỗ bị dính máu tươi làn da cũng huyết nhục đều bị cháy xém, từ từ bị đốt thành tro.

Lê Vị cứ như không biết đau, vẫn gắt gao mà ôm lấy tiểu Kim Ô.

Tiểu Kim Ô nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành hình dáng của một đứa bé cỡ bảy tám tuổi. Nàng ta dùng sức mà đẩy Lê Vị ra, lại không đẩy ra được. Nàng ta tức giận mà kêu lên: “Chị buông tôi ra!” Đem ngọn lửa dính trên Lê Vị thu hồi lại, tầm mắt đảo qua nơi Lê Vị bị bỏng, lại nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Lê Vị có năng lực chữa lành rất mạnh, ở nơi dính phải Thái Dương Tinh Hỏa từ trên người tiểu Kim Ô, lấy mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ miệng vết thương rất nhanh liền lành lại.

Du Thanh Vi thấy thế, cho rằng hai nàng ta chỉ là đang đánh yêu. Nàng ấy thưởng thức quạt xếp trong tay xoay người muốn đi, liếc mắt một cái thoáng thấy bao thuyền đã bị thiêu đến như một đống chất thải công nghiệp, lòng đau đến tột đỉnh.

Cũng may bánh lái Vu thần mộc là thứ đáng giá nhất vẫn còn nguyên, còn có điểm an ủi. Du Thanh Vi nhịn xuống đau lòng, thu hồi lại bánh lái Vu thần mộc.

Trương Tịch Nhan chạy tới, nhìn thấy Ô Huyền, Du Thanh Vi cùng Lộ Vô Quy, thì phi thường kinh ngạc, hỏi: “Mấy chị như thế nào tới đây?”

Ô Huyền nhìn thấy Trương Tịch Nhan, so với Trương Tịch Nhan nàng ta còn bất ngờ hơn.

Trương Tịch Nhan cùng Lê Vị không ai bế quan đánh sâu vào thần cảnh, càng không có khuếch trương thực lực để khai chiến, Trương Tịch Nhan từ Quỷ giới thu xẻo đi nhiều Quỷ linh tinh như vậy để làm cái gì? Các nàng đổi lấy một lượng lớn quỷ linh tinh như vậy lại không dùng nó để tăng lên thực lực còn đem công pháp tu luyện thành thần đưa cho Quỷ giới, chỉ cần Quỷ đế có thể thành công tu luyện, tất nhiên sẽ tìm đến các nàng gây phiền toái. Ô Huyền thật không rõ các nàng đây là muốn nháo chuyện gì.

Nàng ta lại giận dữ mà nghĩ: “Các nàng ấy muốn nháo cái gì thì cũng đâu liên quan gì tới mình chứ. Xen vào việc người khác đại giới còn chưa đủ sao?” Nàng ta thi triển thần thông, đem chính mình từ trong vòng tay của Lê Vị dịch chuyển ra ngoài, hung ba ba mà nạt Lê Vị, “Chị né xa tôi ra một chút.”

Trương Tịch Nhan nhìn đến hình dạng tiểu đáng thương đó của Lê Vị liền đau lòng, lại không tốt trộn lẫn vào, để tránh sự tình lại trở nên xấu đi, thầm thở dài một hơi không thể nghe thấy.

Du Thanh Vi đối với một đôi thần tiểu bằng hữu này vô lực phun tào, quay đầu nói với Trương Tịch Nhan: “Liễu Vũ đánh sâu vào thần cảnh, em tốt xấu gì cũng thông báo trước cho tôi một hơi chứ.”

Trương Tịch Nhan ngạc nhiên hỏi: “Ai nói Liễu Vũ đánh sâu vào thần cảnh? Cô ấy liền tôi cốt cảnh cũng chưa tới.” 

Du Thanh Vi ngốc, hỏi: “Vậy em từ Quỷ giới đào đi một lượng lớn quỷ linh tinh để làm cái gì?”

Trương Tịch Nha nói: “Liễu Vũ muốn trọng tố huyết nhục chi thân. Cô ấy bây giờ là thân thể bán thần, do ăn tủy não lúc trước có được mới phát triển thành tầng da.” Nàng hai chữ ba câu, đem phương thức tu luyện kỳ quái của Liễu Vũ cùng tình huống đại khái nói cho các nàng.

Du Thanh Vi cùng Ô Huyền đồng thời nhìn Trương Tịch Nhan, cùng nhau vô ngữ.

Ô Huyền đau lòng số lông rụng mất của chính mình và thương tích trên người cùng với tương lai bản thân bị cười nhạo. Về sau các tộc trên Thiên giới vừa cười nàng ta là thần điểu thiếu chân tàn tật, còn sẽ chê cười bản thân mình trụi lông. Cả người nàng ta đều cảm thấy không tốt.

Du Thanh Vi nghẹn nửa ngày, nói: “Ngoại giới đều tưởng em hoặc Lê Vị đang muốn đánh sâu vào thần cảnh, lão Long Thần của Thiên Long tộc đều tự mình hạ giới, đã tới Thiên Cương Tông.” Nàng ấy vẫy vẫy quạt xếp, nói: “Được rồi, đổi một nơi khác rồi nói tiếp.” Lại tiếp đón Ô Huyền, “Cô cũng tới chung đi.”

Ô Huyền lạnh lùng nói; “Việc của các người, tôi không hợp trộn lẫn.”

Du Thanh Vi hỏi: “Tru diệt Long Thần, có hứng thú không?”

Ô Huyền do dự hai giây, nói: “Vậy được” Nàng ấy mắt liếc xéo Lê Vị cao một thước, theo bản năng mà hơi nâng lên tay ước lượng chiều cao, nhưng lại phát giác động tác của chính mình, hận không thể đánh cái tay của chính mình, lòng lại tràn đầy khó chịu, đơn giản biến thành hình dạng của người trưởng thành, đầu đội thần quan Kim Ô tộc quá nữ, thân mặc bộ thần bào rực rỡ ánh vàng, có thể đem đôi mắt người nhìn hoảng đến mù. Nàng ta bày ra bộ dáng một bộ lãnh diễm cao quý, trên mặt tràn ngập: Một cái em bé nhỏ xíu, cách tôi xa một chút, đôi ta không xứng!

Lê Vị vẫn như cũ là bộ dáng em bé, yên lặng mà dịch đến bên người của Trương Tịch Nhan, không đi chọc phiền người khác.

Tầm mắt Du Thanh Vi đảo qua trên người của Ô Huyền, trong lòng lo sợ, âm thầm hoài nghi chính mình đã tính toán trên người Ô Huyền là một việc sai lầm hay không? Thứ này có thể đem chính mình lăn lộn thê thảm đến như vậy đây là một cái kéo chân sau của mình đây?

Nàng lén lút truyền âm cho Trương Tịch Nhan, nói: “Em cùng tiểu Kim Ô biết nhau… rõ không?” Cùng từng ở chung một đời với Lê Trùng Trùng đi.

Trương Tịch Nhan lặng lẽ trả lời Du Thanh Vi một câu, “Không chọc tới còn tốt, lỡ lời chọc tới, so với Liễu Vũ khó chơi gấp trăm lần.” Liễu Vũ xuất thân từ gia đình thương nhân, quan sát cẩn thận đã khắc sâu vào trong xương tủy, hiểu được co hiểu được duỗi, cân nhắc lợi hại. Ô huyền, là Kim Ô trời sinh ba mắt, phía sau là Kim Ô tộc cường đại, không sợ trời không sợ đất, mặc kệ đối phương là ai, chọc tới nàng ta liền vung vuốt cào trở lại, cho dù bản thân bị đánh đến sức đầu mẻ trán máu me đầm đìa cũng không hề lui bước trước, một móng vuốt cuối cùng cào qua cũng phải do nàng ta cào, yêu cầu đối phương là người lui về trước.

Ô Huyền nhiều năm cứ nhìn cằm cằm Thiên Long tộc mà cào như vậy, không chỉ là muốn bảo hộ Lê Vị, còn bởi vì trước đó Canh Thần Thiên Long tộc đã tính kế trên người của nàng ta, lại không có đối tượng trả được thù, Thiên Long tộc lại không tính nhận chuyện này còn đối với ngoại giới tuyên bố Ô Huyền cấu kết Vu tộc hại chế thái tử Canh Thần Thiên Long tộc. Việc này đối với Ô huyền, cần thiết không thể chịu đựng, gặp được Thiên Long tộc liền nhào lên cào.

Trương Tịch Nhan đã nghe không ít việc ân ân oán oán giữa Kim Ô tộc và Thiên Long tộc, hơn nữa Ô Huyền đã ở bộ lạc Hoa Tế rất nhiều năm, sớm chiều ở chung, nên đối với tính tình của Ô Huyền rất là hiểu biết. Thời điểm không có việc gì, hết thảy đều rất dễ nói chuyện, thoạt nhìn chỉ là một bảo bảo hoạt bát đáng yêu đặc biệt rất thích giúp người. Thời điểm có việc, phải nói một cách khác.

Trương Tịch Nhan dẫn theo mấy người các nàng về Vân Hải Ngọc Các, liền cảm giác được bà nội ba Trương Kiều Nghiên dẫn theo Hắc Hồ thủy yêu chờ ở bên ngoài. Nàng tức khắc đầu đại, xoa xoa cái trán, phất tay bỏ cấm chế ở cổng lớn, mở ra đại môn, để hai người họ có thể vào trong.

Lê Vị lặng lẽ cầm quyền nhịn xuống xúc động muốt quạt Trương Kiều Nghiên đi chỗ khác, đi đến trên ghế trong phòng ngồi xuống, đôi mắt không khống chế mà dừng ở trên người Ô Huyền.

Ô Huyền nhìn thấy Trương Kiều Nghiên tiến vào, ký ức xa xôi như thủy triều vọt tới. Khi nàng ta chuyển thế luân hồi, gặp qua Trương Kiều Nghiên. Hai nàng ở Miêu Cương lãng đế bay lên, bị người Miêu trại cầm theo dao găm ở phía sau truy đuổi ô ô mà chạy. Liên thủ đấu pháp cùng sư trưởng, Trương Kiều Nghiên cầm bình gốm làm ra nước tiểu đồng tử, đem đầu của sư trưởng nhét vào bên trong dùng bùa phong lại đến hừng đông, cứ vậy mà đem sư trưởng cho chết chìm trong nước tiểu, cuối cùng còn nói, đều là nói nước tiểu đồng tử trừ tà toàn là gạt người, rõ ràng chỉ có thể xem như nước bẩn mà dùng.

Nàng ta cười tủm tỉm mà nhìn Trương Kiều Nghiên, nói: “Tôi liền nói qua, tôi sẽ không chết, mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán.”

Trương Kiều Nghiên không chớp mắt mà nhìn Ô Huyền, trên mặt tràn đầy tươi cười, trong mắt lại tràn ngập nước mắt: “Đây mà là mười tám năm sao?”

Ô huyền cười nói: “Khóc sao? Nha, chị cũng có một ngày khóc đến rối tinh rối mù…” Nàng ta nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nhớ tới khi chính mình chết, Trương Kiều Nghiên cũng khóc thành như vậy, chính mình cũng như vậy ra vẻ thoải mái mà trêu chọc, sau đó là ở trong lòng ngực của người ta mà tan thành tro tàn, cùng nhìn đến quang mang trong mắt Trương Kiều Nghiên từng chút ảm đạm xuống phảng phất như tâm cũng theo tro tàn của chính mình thiêu đến không còn. Nụ cười liền biến mất, cảm khái nói: “Chuyện năm đó, giống như vừa mới hôm qua.”

Trương Kiều Nghiên nhanh chóng lau đi nước mắt, đi đến bên cạnh Ô Huyền nói: “Cổ Đạo Tông là địa bàn của tôi, tôi bảo hộ em.”

Ô Huyền vui vẻ đáp: “Được nha.”

Răng rắc một tiếng nứt vang, ghế Lê Vị ngồi vỡ nát, Âm Sát khí trên người cô ấy quanh quẩn trên thân, khi thế cả người chợt trở nên âm trầm u lãnh sát khí hôi hổi, giống như thay đổi thành một người khác.

Lộ Vô Quy súc về phía sau Du Thanh Vi, nhỏ giọng nói: “Bộ dáng hiện tại của Lê Vị thật đáng sợ.”

Trương Tịch Nhan da đầu căng đến tê dại.

B.A

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.