Chương trước
Chương sau
Liễu Vũ nghe quỷ trong đại trạch nhận ra chính mình, dùng đầu gối đều có thể đoán được bước tiếp theo chúng nó sẽ sửa đi lộ tuyến xã giao.

Cô thừa dịp đối phương còn chưa ra tới xã giao trước, nắm chặt thời gian bạo lực phát ra, nhiều ít vẫn là có điểm lo lắng vạn nhất đối phương xã giao quá đúng chỗ, cấp đồ vật quá mức dụ hoặc, chính mình tinh thần trọng nghĩa thấp đến đáng thương có thể sẽ bị đánh bại.

Liễu Vũ lập tức cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn biết!” Vai ác chết vì nói nhiều, nói vài lời đóng kịch đủ rồi!

Giọng nói của cô rơi xuống đồng thời kích phát thần thông trong Vu thần bảo điển lại phối hợp với tiểu cánh hoa khởi xướng công kích. Một lượng lớn Âm Sát khí từ trên trời dưới đất hội tụ lại đây nhập vào trong tiểu cánh hoa, hình thể tiểu cánh hoa tăng lớn cả bên trong lẫn bên ngoài cùng nhau phóng kịch độc, che trời lấp đất hướng khách khứa, hộ vệ ở cửa đại trạch cửa của tòa nhà bay đi.

Tiểu cánh hoa lần trước thả đi đều biến mất, lần này học khôn hơn, sáng lập Thứ Nguyên Giới toản vào trong, tránh đi đại trận phòng hộ, sau khi tiến vào trong nhà, lập tức chui vào trong cơ thể của quỷ quái trong nhà, bắt đầu phóng độc, gặm cắn.

Trong tức khắc, một lượng lớn quỷ trúng độc ngã xuống. 

Liễu Vũ thoáng liếc mắt một cái, quỷ ngã xuống cùng quỷ trong nhà kém xa.

Trong nhà dường như có một cái lồng thật lớn đem Âm Sát khí bao phủ lên, bên trong còn có tiến hành kết ảo trận yểm hộ, trong ảo trận đứng đầy đại quân Quỷ giới, trận thượng kia như là có một đại nhân vật đang ở chỗ này, càng giống như là lén lút hội tụ, cái loại như muốn khởi binh tạo phản.

Khởi bình tại phản còn muốn lên phố cướp tân nhân?

Liễu Vũ cảm giác đầu óc của chính mình không đủ dùng.

Cô chỉ liếc một cái liếc mắt như vậy, tiểu cánh hoa liền biến mất cả đám quỷ trúng độc độc cũng không thấy đâu.

Liễu Vũ cảm giác sự tình ở tòa nhà có điểm lớn, nhưng không nói được nơi này có cái gì không quá thích hợp, không biết có thể bị cuốn vào nội chiến tranh đấu của Quỷ giới hay không. Cô lại nghĩ, “Quản làm chi, chỗ dựa của mình là Trương đại lão, ở Quỷ giới thọc thành một cái sọt thật lớn, đại lão đều không quản.” Tâm tình mới vừa treo lên lại hạ xuống, tiếp tục làm việc.

Cô chuẩn bị xuất ra một cái chiêu lớn, thoáng nhìn đám bị bắt tới đã bị dọa đến mức nằm liệt, ngoài ra máu độc trên mặt đất đang phóng thích khí độc vào trong không khí. Độc của bản thân thì bản thân rõ ràng, ngoạn ý nhi này nếu dính lên người của nhóm người, quỷ, yêu này không chết cũng sẽ tàn phế.

Liễu Vũ lập tức thả ra Âm Sát khí bao lấy bọn họ, lại sáng lập một cái Thứ Nguyên Giới đem bọn họ ném vào tránh xa khỏi tòa nhà, còn thả ra tiểu cánh hoa đem hỉ phục trên người bọn chúng gặm, trợ giúp bọn họ thoát vây. Dù sao thì mặc kệ đám người, quỷ, yêu này là tốt hay xấu thì mọi người đều bị bắt tới đây thì sẽ có chung một kẻ địch đều có thể giúp đỡ lẫn nhau một phen, ngoài ra thả bọn họ nói không chừng có thể thêm nhiều mấy cái giúp đỡ.

Nhưng mà, những người này sau khi thoát vây, trừ bỏ mấy người Vu tộc cùng hai người đệ tử Cổ Đạo Tông, toàn bộ đều dùng tốc độ nhanh nhất để chạy…

Bọn họ đều không nói tới hỗ trợ đánh cái giá, hoặc là bọn họ vì chính mình đòi lại cái công đạo gì đó.

Liễu Vũ càng thêm cảnh giác. Số người, quỷ, yêu đó đạo hạnh đều không thấp, toàn bộ chạy trốn như vậy chứng tỏ trong nhà phi thường nguy hiểm… được thôi, đám quỷ này dám công khai ngang nhiên trên đường mà bắt người, bên trong còn có đại quân Quỷ giới, tám phần là một đại nhân vật của Quỷ giới không dễ chọc vào.

Trong thời gian cô đang cân nhắc, đại môn trong nhà mở ra, một con quỷ béo thành như quả cầu trên mặt treo tươi cười cứng nhắc chạy ra tới. Khí thế của quỷ này cực đủ, mỗi một bước rơi xuống đều giẫm ra một vòng gợn sóng xung kích vài mét, đem máu độc, xương cốt bị lạn cùng tiểu cánh hoa nấp ở dưới ngầm cuốn đi ra xa. Trên người của nó quanh quẩn một dòng khí đem chính mình hộ đến kín mít, thậm chí còn hình thành lồng phòng ngự trong phạm vi nhỏ, Liễu Vũ thử đem tiểu cánh cánh hoa sáng lập một cái Thứ Nguyên Giới để đi qua, chỉ cảm thấy cùng đụng vào trên bản trong suốt giống nhau.”

Tiểu cánh hoa đem độc dán lên trên, có thể đem “Bản trong suốt” đó ăn mòn thành một cái động, lúc sau liền có một cơn lốc dòng khí cuốn tới đem tiểu cánh hoa trong nháy mắt hạc gục rơi xuống.

Quỷ ra tới phảng phất như không biết tới động tác nhỏ này của Liễu Vũ, tiếp tục bày ra gương mặt mỉm cười, cách xa chỗ Liễu Vũ cỡ 10m thì đứng lại, chắp tay đối với không khí nói: “Bái kiến Vu thần, Đại Tế Tư, Hoa Tế Thần.”

Liễu Vũ thầm hừ một tiếng. Phóng xuất ra thật nhiều tiểu cánh hoa hội tụ thành một đoàn thật lớn, bao trùm chỗ trước mặt của nó. Trong đó mỗi một tiểu cánh hoa đều huyễn hóa thành bộ dáng hình người của cô, phá lệ kêu ngạo mà kêu lên: “Báo lên tên gọi của ngươi nào. Họ gì, tên gọi là gì, làm gì, lại ở chỗ này làm cái gì?” Giọng nói của cô rơi xuống, liền thấy đồng tử đại quỷ kia co rút lại, có cảm giác kinh hỉ chợt lóe qua. Cô tức khắc cảnh giác, tâm nói: “Mình để lộ ra sơ hở gì hay mình có vấn đề gì sao?

Đại quỷ kia lập tức thu hồi khách sáo, bỗng nhiên tay duỗi về phía trước như đang nắm bắt một vật gì đó.

Trong đầu cảm giác được nguy cơ thật lớn, Liễu Vũ đốn giác không ổn, nhanh nhẹn sáng lập một thông đạo Thứ Nguyên Giới, đang muốn chạy liền cảm giác được một cổ lực hút thật lớn chụp xuống trên đầu, tiểu cánh hoa được phóng xuất ra phút chốc bị tiêu diệt thành mây khói, ảo thuật cô bày ra cũng biến mất theo đó.

Trong lòng cô thầm kêu lên: “Đệt, đây cũng là một cái đại lão a!” Mẹ nó, đá vào một tấm thép rồi. Trong lúc kinh hách, cô gần như theo bản năng mà từ nội tâm đối với Trương Tịch Nhan và Lê đại lão phát ra tín hiệu kêu gọi: “Trương Tịch Nhan cứu em!” Cùng lúc đó, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Trương Tịch Nhan và Lê đại lão đang ẩn thân đi vào trong một tòa cung điện thật lớn, còn thấy được hai nàng kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phương hướng của cô.

Tựa hồ, hai nàng đều nghe được tiếng của chính mình cầu cứu?

Chỉ mong là vậy đi!

Liễu Vũ bị dọa đến cả người run rẩy!

Ngay sau đó, cô cảm giác được chính mình rơi vào trong tay một con quỷ xanh mượt. Mặt ngoài của con quỷ này bao trùm một dòng khí ngăn cách độc do cô phóng ra. Dòng khí và độc dụng vào nhau, giống như quần áo bị cháy dưới mặt bàn ủi, bốc ra khói đen nghi ngút, phóng khí độc ra bên ngoài.

Đại quỷ ục ịch kia hai chân đột nhiên dùng sức dậm xuống đất một dậm, một làn sóng xung kích thật lớn cuốn đãng đi ra ngoài, đem mặt đất, không trung, ngầm đều cọ rửa sạch sẽ một lần, tựa hồ như xác định Trương Tịch Nhan cùng Lê Vị không có ở chỗ này.

Liễu Vũ thua người không thua trận, lúc này rơi vào trong tay đối phương, cần thiết sính vài câu nói mồm mép bộ điểm. Cô kêu lên: “Aizz, ngươi là có mấy cái ý tứ, có bản lĩnh thì báo lên tên họ.”

Đại quỷ ục ịch nâng tay áo lên đem hỗn độn đầy đất cùng đại môn rửa đến sạch sẽ, nó thuấn di một cái trở lại trong tòa nhà, phất tay áo đóng lại đại môn, còn hạ thêm tầng phòng ngự ở ngay cửa. Âm Sát khí nhàn nhạt tràn ngập ở ngoài tòa nhà, một tòa nhà to như vậy tiêu không một tiếng động biến mất ở nơi đất hoang, chỉ còn lại một phần cùng cỏ hoang cây khô đầy đất.

Liễu Vũ bị đại quỷ ục ịch tóm vào trong một tòa cung điện huy hoàng khí phái.

Bên ngoài cung điện, phía trước phía sau đều đứng đầy quân quỷ. Một đám quỷ quân này bao phủ túc sát chi khí hôi hổi. Tầm mắt của Liễu Vũ dừng ở trên người bọn họ, trước mắt bắt đầu hiện lên cảnh tượng chúng nó ở trên chiến trường chém giết, huyết tinh giết chóc kia cùng hơi thở thô bạo hung tàn ập vào trước mặt, kích thích đến đôi mắt của cô đều đỏ lên, phảng phất máu trong cơ thể cũng theo đó mà bang bang nhảy lên, có loại xúc động muốn nhào lên cắn chết chúng nó.

Liễu Vũ biết, cái này tám phần là tác dụng cổ tính trong cơ thể của chính mình, nhanh chóng ổn định lại tinh thần, không thèm suy nghĩ này nọ lung tung.

Bỗng nhiên, phía trên vương tọa xuất hiện một thân ảnh lả lướt kiều tiếu. Thân ảnh kia dáng người cực tốt, thoạt nhìn thì xinh xắn đáng yêu, kỳ thật nàng ta là bị quỷ tướng tùy tùng hai bên phụ trợ. Thân nàng ta cao nếu đặt trong Nhân loại là rất cao, ít nhất cũng 1m90, trên người mặc áo giáp, tay cầm chiến kích, bộ dáng rất uy vũ.

Liễu Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra người này, đây là Thất điện quỷ tướng quân bị Trương đại lão một bạt tai tán bay mất cái cằm. Nơi này thế nhưng lại là địa bàn của nàng ta, khó trách ở trên đường lớn ở Quỷ Môn thành lại hiên ngang bắt người.

Tầm mắt của Thất điện quỷ tướng quân quét qua Liễu Vũ, lại cẩn thận mà quét mắt qua một vòng bên ngoài, dùng quỷ ngữ nói chuyện với đại quỷ: “Lục Dâm, ngươi như thế nào lại bắt được cô ấy?” Hoa Tế Thần mười một quan bên cạnh Đại Tế Tư, đem cô ấy bắt lại, khác nào dẫn Đạn Tế Tư lại đây. Nếu một mình Đại Tế Tư được đứa còn có thể ứng phó nhưng nếu đem luôn Vu thần tới thì sao.

Biểu tình trên mặt Lục Dâm đột nhiên xung động lên, bộ dáng không phải mặt phổ. Nó dùng quỷ ngữ trả lời: “Hoa Tế Thần mười một quan này là thân thể bán thần, có nó rồi tế phẩm nào cũng không hữu dụng bằng.”

Tầm mắt của Thất điện quỷ tướng quân dừng trên người của Liễu Vũ, tựa như đang suy xét.

Liễu Vũ nhìn thấy nàng ta, tâm nói: “Các ngươi đây là muốn làm thịt Tiểu Điềm Điềm của Trương đại lão sao?” Cô lé mắt liếc nàng ta, đồng thời đi cảm giác cảm xúc cùng quan sát biểu tình của hai bọn chúng. Không có cách nào, ngôn ngữ không thông, chỉ có thể thông qua cách khác để phiên dịch thôi. Cụ thể thì đọc không rõ, nhưng tựa hồ hai con đại quỷ này hình như muốn bắt cô là…. Đồ ăn thì phải.

Bỗng nhiên, cảm giác thân thiết quen thuộc tới gần. Liễu Vũ nhạy bén cảm nhận được Trương Tịch Nhan cùng Lê Vị đang ở gần đây, tựa hồ là đang tìm cô. Trong lòng cô tự nhiên an tâm một chút, bất động thanh sắc mà cẩu, tiếp tục nhìn chằm chằm chúng nó, nhìn bọn nó đang làm cái gì. 

Lục Dâm quỷ vương thấy Thất điện quỷ tướng quân do dự, tiếp tục dùng quỷ ngữ nói: “Nếu Hoa Tế Thần đã xuất hiện ở chỗ này, thì Đại Tế Tư cũng sẽ tới đây nhanh thôi, lấy nàng nhạy bén, rất khó ở dưới mí mắt của nàng giấu được việc ở đây. Thành bại liền tại hai ngày này, luyện hóa Hoa Tế Thần, bệ hạ xuất quan…”

Thất điện quỷ tướng quân nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Nhưng nàng ta vừa mới xoay người lại cảm giác được phía sau có dị, quay đầu liền thấy Đại Tế Tư xuất hiện ngay bên cạnh Lục Dâm quỷ vương, một câu “Cẩn thận” còn chưa kịp hô lên, Hoa Tế Thần trong tay Lục Dâm đã biến mất, theo sát liền xuất hiện trong tay của Đại Tế Tư.

Nàng ta đại kinh thất sắc, lên tiếng la to: “Phong bế đại điện, bắt lấy!” Giơ tay chỉ về hướng Trương Tịch Nhan, đồng thời vớt lên chiến kích lập tức công về phía Trương Tịch Nhan.

Lục Dâm thấy thế phát ra tiếng quỷ “Ngao ô” một tiếng, thân hình chợt bạo trướng cao đến 3-4 mét, hình thể không phải là bộ dáng ục ịch mà là cơ bắp lực lưỡng đầy người tràn ngập lực lượng. Miệng của nó chiếm hơn phân nửa bộ mắt, trong miệng có đầy răng nhọn sắc bén, lại xứng với đôi mắt xanh mượt, thần sắc hệt như ác quỷ. Đồng thời lúc nó phát ra tiếng kêu biến thành bộ dáng bản thể thì một trảo đã cào qua Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan đang nâng Liễu Vũ trong lòng bàn tay, nhìn về cô lại cảm giác được công kích, sau đó thân hình nhẹ nhàng nhoáng lên, từ tại chỗ biến mất, theo sát trong đại điện chợt xuất hiện thêm một trăm Trương Tịch Nhan.

Quỷ quân trong đại điện phát ra tiếng hô chỉnh tề, triển khai trận hình công kích, sát khí ngập trời tràn ngập mở ra, chúng nó hướng tới thân ảnh Trương Tịch Nhan trong đại điện khởi xướng công kích.

Quỷ quân bên ngoài đại điện nâng cao vũ khí trong tay, phóng xuất ra lực lượng tụ thành một cái xoáy nước ở không trung, xoáy nước kia biến thành hình dạng của gió lốc, phần đuôi dừng ở phía trên cung điện đem nó gắn vào bên trong.

Liễu Vũ từ bàn tay của Trương Tịch Nhan dịch chuyển lên trên vai, lặng lẽ truyền âm dò hỏi: “Đại lão? Tình huống hiện tại là như thế nào? Có phải em đã làm hỏng việc gì của chị không?”

Trương Tịch Nhan trả lời phá lệ ngắn gọn: “Không có.” Sau đó đột nhiên đánh một chưởng vào không khí, một đại quỷ xanh mượt bị bay ra, đâm phiên mười mấy huyễn thân Trương Tịch Nhan cùng quỷ quân, lại toái tản ra rơi xuống một khối xương cốt như ngọc màu đen trên mặt đất.

Đột nhiên, trên không trung có dây đằng thon dài huy cuốn mở ra, giống như từng cây roi dài quất đánh trên thân quỷ quân.

Thoạt nhìn quỷ quân với sức chiến đấu cực kỳ bưu hãn kia bị vây trong dây đằng trừu, chúng nó như trở thành tấm giấy gặp phải lực lượng cực đại tàn phá xé rách, nháy mắt như tảng băng bị chia năm xẻ bảy rơi ra.

Cùng lúc Trương Tịch Nhan và dây đằng khởi xướng công kích, một đám quỷ quân trong đại điện nứt toạc mở ra, rơi rụng xương cốt quỷ đầy đất. Chúng nó sau khi chết phóng xuất ra Âm Sát khí hình thành một luồng Âm Sát khí nồng đậm, hồ đến đôi mắt như bị mù.

Liễu Vũ chỉ có thể dựa vào cảm giác để “Xem”.

Cô phát hiện, chiến trường như thế này, không thích hợp bản thân mình trộn lẫn vào trong.

Đừng nhìn Trương đại lão cùng Lê đại lão đánh bọn họ giống như đánh bả đậu nhưng khi cô thả tiểu cánh hoa ra ngoài cũng chưa thấy rõ đã xảy ra chuyện gì liền biến mất. Cô muốn dùng ảo thuật khống chế đám quỷ quân này nhưng mà đám này lại không có tư tưởng, trong đầu chỉ có ý niệm giết chóc, mục tiêu chính là ba người các nàng. Cô định bóp méo ý niệm của bọn chúng, như lại có một vật cường đại ngăn chặn.

Liễu Vũ dùng thần thông khởi xướng công kích, đánh vào trên thân chúng nó thì giống như cào ngứa cho bọn chúng.

Mẹ nó, tôi đây không tin tà! Liễu Vũ nhảy ra ngoài, bắt lấy một con quỷ quân, sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới trên người của nó điên cuồng phóng xuất ra tiểu cánh hoa đem quỷ mang độc mà gặm, một giây gặm thành bột phấn, nhưng ngay sau đó có một cái lồng cổ khí thật lớn hút lấy, lại bị một cổ Âm Sát khí khác chấn mở cái lòng khí đó ra, đồng thời Liễu Vũ cảm thấy thân mình nhẹ đi ngay sau đó xuất hiện trên vai của Trương đại lão.

Thanh âm của Trương Tịch Nhan vang lên trong đầu của Liêu Vũ: “Chiến trường này không dành cho em.”

Liễu Vũ “Ách” một tiếng, đi xem tụ thần của Trương đại lão đánh nhau, bộ dáng có điểm soái, nhưng lời nói lại làm người có điểm đả kích. Giây tiếp theo, một thanh chiến kích từ trên đầu đánh xuống, Thất điện quỷ tướng quân lại lần nữa đánh tới trước mặt.

Trương Tịch Nhan giơ tay nắm vào hư không, một thanh kiếm xuất hiện trong tay nàng. Nàng khinh phiêu phiêu mà đâm ra một kiếm, từng vòng gợn sóng xung quanh nàng khuếch tán ra ngoài, một kích tới của Thất điện quỷ tướng quân lại chém trên ảo ảnh.

Thất điện quỷ tướng quân sợ mức đồng tử co rụt lại, nhanh chóng bay lui về phía sau, chiến kích trong tay huy bay lộn đến giống như cánh quạt chuyển đến công suất lớn nhất.

Thân ảnh Trương Tịch Nhan uyển chuyển nhẹ nhàng như một con bướm bay qua lại trong bụi hoa, biểu tình trên mặt đạm nhiên không gợn sóng xứng với một kiếm cứ nhẹ nhàng bâng quơ đâm ra như chìm vào đậu hủ, nàng đem kiếm cắm vào giữa trán của Thất điện quỷ tướng quân, đâm thẳng từ giữa mày xuống tới ót tọt ra ngoài, theo cánh tay uốn éo của Trương Tịch Nhan dạo qua, đầu của Thất điện quỷ tướng quân nổ tung, thân mình của nàng ta cũng theo đó mà nứt toạc theo từng tấc. Khi thân thể nứt toạc theo sát có Âm Sát khí phóng xuất ra hình thành làn sóng xung kích mạnh mẽ đẩy ra, chấn đến đại điện đong đưa, một lượng lớn các khối huyết nhục toái nát cùng quỷ linh tinh toái tán rơi đầy đất.

Liễu Vũ chỉ cảm thấy một lực lượng như bị xé rách đánh úp lên mặt, rồi lại bị một đoàn gió nhẹ nhẹ nhàng mà hóa giải rơi xuống, chăm chú nhìn lại liền thấy trên người Trương đại lão phóng xuất ra dòng khí bọc quấn lấy hai nàng, hình thành một cái lồng phòng hộ. Cảm giác an toàn, nháy mắt bạo lều!

Liễu Vũ lập tức không nghĩ tới nỗ lực nữa, có cứ ghé vào trên người Trương đại lão trực tiếp nằm như vậy mà thắng nhân sinh.

Lục Dâm quỷ vương bên cạnh trong cơ thể của hắn tự nhiên mọc đầy dây đằng sau đó liền nổ tung. Nó so với Thất điện quỷ tướng quân càng thảm hại hơn, Lê đại lão trực tiếp từ trong người nó nhảy ra ngoài! Sau khi Lê đại lão nhảy ra toàn dây đằng không còn là cây non nữa mà biến thành cây mây tịnh dây đằng kia trên người cô ấy như điên rồi phát triển thành mấy chục mét, gặp được quỷ liền chém nát, giống như một đài động cơ nghiền nát quỷ.

Đáng sợ!

Liễu Vũ kết thúc công việc, ngồi xổm thật vững, xem diễn là được!

Bỗng nhiên, Trương Tịch Nhan tựa như nhận ra được có điều gì đó, hô lên: “Lê Vị cẩn thận!”

Dây đằng trên người Lê Vị co rút lại, bộ dáng kia cực giống bạch tuộc tinh chạy trốn xuống biển sâu, nhưng mà vẫn là chậm, giống như đột nhiên gặp phải một tập kích mãnh liệt, trực tiếp bay thẳng ra ngoài.

Liễu Vũ nghe một tiếng phanh vang lên, đồng thời cảm giác chấn động truyền đến sau đó chính mình bay ra theo hình parabol xẹt qua không trung, cùng lúc đó Trương đại lão cũng bay ra ngoài, phía sau lưng xuất hiện một cái động lớn mà trái tim đã bị móc mất!

Trong đầu Liễu Vũ tức khắc “Ong” một tiếng, tức giận quay đầu nhìn về hướng thứ gì đã móc đi trái tim của Trương đại lão nhào qua, lại bị Trương đại lão lăng không một bắt, nắm trở về trong tay.

Trương Tịch Nhan rơi trên mặt đất, xê dịch một cái tới bên cạnh Lê Vị, lấy kiếm chóng đất che ở phía trước của Lê Vị, hô: “Lê Vị, em không sao chứ?”

Lê Vị nằm trên mặt đất, bị đánh trở về nguyên hình. Cô ấy ngồi dậy, nói: “Em không sao.” Quay đầu một cái liền thấy một lỗ to tướng ở phía sau lưng Trương Tịch Nhan, trái tim biến mất. Cũng may có một đoàn chân khí bọc lấy ở chỗ của trái tim, phong bế lại thương thế.

Trương Tịch Nhan tựa như đã chịu một đòn nghiêm trọng làm thân hình run lên, huyết sắc trên mặt nháy mắt biến mất sạch sẽ, biến thành trắng bệch. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ở phía sau vương tọa, lạnh giọng nói: “Gấp như thế à, chờ không nổi đến mức cắn nuốt tim của ta, xem ra là công hành không đầy đủ, chỉ còn kém một bước, đáng tiếc vận thế của ngươi không tốt rồi, sợ là khó có thể toại nguyện!” Nàng nói xong, Thiên Nhãn giữa trán nháy mắt mở ra, con mắt kia giống như một xoáy nước điên cuồng hấp thu Âm Sát khí nồng đậm đen như mực xung quanh trong đại điện, quỷ cốt cùng huyết nhục của quỷ vương trên mặt đất vỡ vụn mà bị cuốn vào trong Thiên Nhãn như một cái hắc động hút lấy tất cả.

Khí thế trên người Trương Tịch Nhan trở nên cực độ đáng sợ.

Liễu Vũ sợ tới mức súc thành một đoàn, làm bộ như chính mình là cái tiểu trong suốt không tồn tại.

Ngay sau đó, một cổ lực lượng cuồng bạo từ trong cơ thể Trương Tịch Nhan phóng xuất ra ngoài, cùng với một tiếng “Phanh” vang lớn, nóc nhà, cây cột, bảo tọa và mặt tường sau bảo tọa của cung điện bốn phía bị toái thành tro bụi.

Mặt sau bức tường lộ ra một gian nhà ở bị hủy đi biến thành phế tích.

Ở giữa gian nhà có một chiếc giường ngồi thủ công thoạt nhìn phá lệ đẹp đẽ quý giá, trên giường ngồi một nam tử tuấn mỹ ăn mặc trang phục của Quỷ đế.

Liễu Vũ đã từng gặp qua bốn vị Quỷ đế, nhưng người này lại không khớp với một ai trong số họ. Vậy người này là ai nha?

Theo sát, cô liền thấy cái người này hình như đang gặm ăn cái gì đó, khóe miệng còn đang chảy máu, mà trong miệng đang nhai chính là Hoa Thần Cổ của Trương đại lão. Hoa Thần Cổ kia đã chết và bị nhai vỡ thành từng mảnh, lại bị hắn nuốt xuống.

Liễu Vũ đốn giác ăn cái ra oai phủ đầu, chỉ cảm thấy chính mình rơi xuống trong tay đối phương chị sợ cũng là mất đi mấy cái mạng. Cô cảm thấy sợ hãi, muốn chạy, nhưng răng cùng khóe miệng kia toàn bộ có thể thấy được đều là máu của Trương đại lão, nó ăn mất trái tim và bản mạng linh cổ của Trương đại lão! Liễu Vũ chỉ cảm thấy trong người chỉ mỗi một ý niệm cắn chết hắn sinh sôi nảy nở, không có cách nào áp chế ý niệm đó xuống được. 

B.A

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.