Chương trước
Chương sau
Trương Tịch Nhan trở lại đỉnh núi Vân Hải Ngọc Các, tâm tình bị Liễu Vũ chọc muốn học máu đã nhanh chóng bình phục.

Đỉnh núi thanh lãnh cùng với sự náo nhiệt khi ở cạnh Liễu Vũ hình thành tiên minh đối lập.

Nàng không phải là người thích náo nhiệt, rất nhiều thời điểm càng thích chính mình một mình một người an an tĩnh tĩnh mà đợi, đọc sách, cần nhắc chút công pháp tu luyện, nghiên cứu pháp trận, làm pháp khí. Nhưng một người ở như vậy lâu dần sẽ bị cô độc bao vây, thậm chí cảm thấy năm tháng cứ vậy dài lâu, dài đến phảng phất nhìn không thấy cuối, mỗi ngày nghìn bài một điệu mà lặp lại, trừ bỏ bản thân giãy giụa sinh tồn chính là mang theo người ở Cổ Đạo Tông giãy giụa sinh tồn.

Vui sướng, vui vẻ biến thành mặt hàng xa xỉ khó có thể thu hoạch.

Cảm xúc của nàng càng ngày càng ít, đối mặt với hiểm cảnh sinh tử tồn vong cũng không gợn sống.

Khi mỗi lúc như này, nàng đều nghĩ nếu có Liễu Vũ bên cạnh thì tốt biết bao nhiêu.

Nàng biết Liễu Vũ thân chết, nhưng hồn phách vẫn còn và cư trú ở hoa thần cổ.

Nàng mở ra Thiên Nhãn ở giữa trán mơ hồ có thể cảm giác đến Liễu Vũ đại khái là mãnh đất giao nhau của Quỷ Vu hai giới. Chỉ là mãnh đất này kết cấu phức tạp, có vô số Thứ Nguyên Giới trọng điệp, quấy nhiễu cảm giác, vô pháp xác định được vị trí cụ thể của Liễu Vũ, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được Liễu Vũ chi gian cùng Vu thần thụ có liên hệ và sống dưới sự bảo vệ của Vu thần.

Hoa thần cổ trên người Liễu Vũ là đến từ Vu thần thụ, nếu nói trên đời nắm rõ hành tung của Liễu Vũ nhất, thì đó chính là Vu thần.

Khi đó Liễu Vũ bị thương thực trọng, biến thành bộ dáng tử cổ, chỉ to bằng một sợi bồ công anh, mà lúc đó nàng vừa mới đến Bất Chu Sơn, liền cái chỗ dừng chân cũng không có, căn bản không có khả năng đi bảo hộ Liễu Vũ, không có năng lực giúp Liễu Vũ dưỡng thương.

Vu thần hỏi nàng, là muốn mang theo Liễu Vũ và bị thương thế của Liễu Vũ liên luỵ sau đó cùng nhau chết hay là từng người đều mạnh khoẻ.

Nàng chọn từng người mạnh khoẻ.

Sau này nàng đã đứng vững nền móng, thành lập ra Cổ Đạo Tông, có nơi cư trú, có năng lực bảo hộ Liễu Vũ, khi nàng định đi đón Liễu Vũ về thì Vu thần lại trầm miên.

Lúc thiếu Vu thân chết hồn tán, vừa lúc ở cạnh bên người Vu thần, Vu thần không đành lòng nhìn hài tử chính mình chết đi, đem hồn thiếu Vu tiếp dẫn vào trong cơ thể dựng dục một lần nữa. Vu thần một lần nữa dựng dục thiếu Vu, làm hao đi một lượng lớn thần lực, khiến cho nó dần dần suy yếu, không thể không lấy phương thức trầm miên để bảo hộ chính mình cũng hài tử dựng dục.

Trước khi Vu thần trầm miên, đã đem hậu nhân Trương gia cùng Liễu gia ở nhân gian tiếp dẫn lại đây, sau đó trầm miên đến nay. Từ lúc đó về sau, thông đạo giữa Nhân gian cùng Quỷ Vu lại đoạn.

Nàng không thể từ Vu thần nghe được tung tích cua Liễu Vũ, nên chỉ có thể mở ra Thiên nhãn cảm giác suy tính hành tung Liễu Vũ, tiếp tục tìm kiếm.

Ngoại địch đông đảo, nàng vì tránh cho Liễu Vũ lọt vào nguy hiểm, nên không dám để ngoại giới biết Liễu Vũ đang lưu lạc một mình bên ngoài, thậm chí liền hậu nhân Liễu gia chỉ trên đầu ngón tay mới biết về Liễu Vũ.

Nàng chỉ có thể một mình tìm kiếm, lục lọi tìm kiếm suốt mấy trăm năm nhưng mỗi lần đều bất lực trở về.

Số lần thất vọng càng nhiều liền trở thành thối quen, nàng đối với việc tìm được Liễu Vũ cũng không còn ôm nhiều hy vọng, rồi lại thường xuyên suy nghĩ, Liễu Vũ vì cái gì sao không đến tìm nàng, vì vái gì vẫn luôn không có tin tức. Liễu Vũ kia tính tình làm trời làm đất, có chí hướng làm sự nghiệp, thích lăn lộn, không nên một chút tin tức đều không có, Liễu Vũ nên là người sẽ mở ra địa bàn kinh doanh xưng vương xưng bá mới đúng.

Nàng bắt đầu hoài nghi Liễu Vũ còn sống hay đã chết, hoài nghi cảm giác của chính mình có lầm hay không, lại không tìm ra đáp án.

Từng người mạnh khoẻ, chưa chắc mạnh khoẻ. Nhất thời buông tay, sau rồi tìm về, không ngờ thật khó.

Nàng không biết bản thân có hối hận với lựa chọn ban đầu không?

Nàng nghĩ Liễu Vũ còn sống, thì nàng có ngày sẽ gặp lại Liễu Vũ, có thể đem Liễu Vũ trở về. Nàng dựa theo phong cách Liễu Vũ thích xây dựng nên Vân Hải Ngọc Các, lại chỉ có chính mình ở chỗ này, ở đến vài trăm năm.

Kiến trúc xa hoa, trân bảo đầy phòng, vốn nên là nơi vô cùng náo nhiệt, nhưng giờ đây cả phòng quạnh quẽ.

Nàng ở Quỷ Vu Hiệp ngoài ý muốn gặp được Liễu Vũ. Liễu Vũ từ một sợi nhỏ nhỏ bồ công anh trở thành một con cổ yêu có thể hoá thành hình, nhưng đã quên mất nàng. Khu vực kia rõ ràng là nơi Vu thần tỉ mỉ lựa chọn. Nó ở giao nhau giữa Thánh sơn của Vu thần cùng Quỷ giới lại vào chỗ sâu trong Quỷ Vu Hiệp, nơi không có quỷ quái yêu vật hoang dại lợi hại, không gian kết cấu ổn định, lại là nơi có nhiều quỷ cấp thấp cổ vật tương tự,nguồn thức ăn dồi dào thuận lợi cho sinh tồn. Nếu có ngoại địch cường đại đột kích, trước có Thánh sơn Vu tộc, sau có Quỷ môn quan quỷ giới, rất khó tới được Quỷ Vu Hiệp.

Nàng đi Quỷ Vu Hiệp cũng rất ít khi đi sâu vào trong đó. Lần đó chỉ do ngoài ý muốn, Thiên Long tộc Thiên giới phái yêu long lão tổ lẻn vào Vu tộc, tựa hồ muốn dò la xem thử tình huống của Vu thần. Nàng đi Quỷ Vu Hiệp hái thuốc, vừa lúc gặp được.

Thái tử Canh Thần của Thiên Long tộc chết bởi tay nàng. Hắn trước khi chết đã hạ chú trên người nàng, Thiên Long tộc nhìn thấy nàng liền biết nàng là người giết Canh Thần. Cừu hận với nàng quá thâm sâu, nên bảy con yêu long lập tức thay đổi đầu mâu tới đuổi giết nàng. Nàng một mình không đấu lại chúng, chỉ có thể dẫn dụ chúng tới chỗ sâu trong Quỷ Vu Hiệp, hấp thụ địa sát chi khí để kết trận tru sát. Nàng lọt vào vòng vây của chúng, giết chết hai con mới phá được vòng vây, nàng bị đánh rơi xuống vực, sau hôn mê trong chốc lát, khi tỉnh lại, ngoài ý muốn gặp được Liễu Vũ.

Liễu Vũ vẫn là tính tình kia, lớn lên càng thêm quyến rũ, ngàn năm tu hành một chút kỷ năng đều dán ở trên mặt. Liễu Vũ nhớ rõ tên mình, nhớ mình đến từ đâu, chỉ quên mỗi một mình nàng, còn muốn ôm đùi nàng. Nàng tìm được Liễu Vũ còn chưa kịp cao hứng thì bị sinh khí bao phủ.

Khi đó tình huống nguy hiểm, nàng định để Liễu Vũ ở lại, chờ diệt xong hết mấy con yêu long kia thì trở lại, nhưng Liễu Vũ đuổi theo không bỏ, còn xém chút để yêu long làm hại, nàng chỉ có thể mang theo Liễu Vũ cùng đi.

Kỳ thật cũng khá tốt, nàng đem Liễu Vũ tìm trở về, cứ việc Liễu Vũ càng làm.

Một người thanh tĩnh nhưng cô độc. Hai người náo nhiệt nhưng đau đầu, được thêm Liễu Vũ suốt ngày phá hại làm tinh đủ thứ, càng không bớt lo được nửa điểm.

Trương Tịch Nhan nghĩ thầm, nàng đêm mười hai gốc Vu thần trụ đem Liễu Vũ vòng lên, phong đến kín mít, đại khái có thể an tĩnh trong chốc lát.

Tâm tình nàng bình phục tốt, liền đưa tin cho trưởng lão các sơn, các phòng đến Vân Hải Ngọc Các nghị sự.

Thiếu Vu sắp ra đời, khi đó là thời điểm Vu thần suy yếu nhất. Vu thần và thiếu Vu đều cần được bảo hộ. Vu tộc đã tụ ở Thánh Sơn để hộ bảo Vu thần cùng thiếu Vu nhưng phòng bị vẫn còn nhiều sơ hở, yêu cầu bổ sung toàn diện.

Tuy rằng nàng đã chuyển thế trùng sinh, nhưng kiếp trước nàng là Lê Trùng Trùng là Đại Tế Tư của Vu tộc. Thần lực hiện tại của nàng do dung hợp tu vi của kiếp trước mà có. Ngoài ra Cổ Đạo Tông Trương gia đều là hậu nhân của Lê Trùng Trùng nhất mạch của Đại Tế Tư từ trước tới nay.

Nguyên kế hoạch của Trương Tịch Nhan là tự chính nàng dẫn người đi đến đó, nhưng Liễu Vũ lại phát sinh trạng huống không ngừng, trong thời gian ngắn gây chuyện không ngưng tay. Khoản cách đến ngày thiếu Vu được sinh ra còn một đoạn thời gian, nàng chỉ có thể an bày người khác tới trước để an bày phòng bố, đến lúc thiếu Vu sinh ra nàng sẽ đến sau.

Trước mắt mang đội đi Vu tộc có hai người, một là bà nội ba Trương kiều Nghiên, người còn lại là Trương Kế Bình. Trương Kế Bình là tổ tông Trương gia đời thứ hai, là con trai độc nhất của Lê Trùng Trùng, tu hành đạo hạnh trừ nàng ra là người cao nhất, cũng là người nàng cả ngày muốn trốn, bởi vậy nàng thường xuyên phái Trương Kế Bình đi ra ngoài.

Ký ức, tình cảm bao gồm tính cách của nàng đều là của Trương Tịch Nhan, không phải của Lê Trùng Trùng kiếp trước, vẫn luôn xem Trương Kế bình là lão tổ tông đời thứ hai. Nhưng Trương Kế Bình lại xem nàng như mẹ ruột, vẫn luôn kêu nàng là "Mẹ". Nàng cùng Trương Kế Bình ở chung quá mức xấu hổ, ít gặp thì tốt hơn.

Trương Tịch Nhan không biết nàng đời trước đầu có bị lừa đá hay không, lúc cảm ứng được thiên cơ chuyển thế đầu thai lại đến trên người hậu nhân nhà mình, có nghĩ đến vấn đề luân lý hay không? Thế cho nên hiện tại nàng được xếp vào nhóm người tổ tông mà còn được họ gọi là tổ tông!

Theo hậu nhân của anh họ nàng một người sinh sản, lại tiếp nối như vậy, bối phận của nàng hàng năm tăng lên, hiện tại đã thật sự thuộc về nhóm người tổ tông.

Bảo hộ Vu thần là việc của Đại Tế Tư nhất mạch, người Trương Tịch Nhan gọi đến đều là truyền nhân Lê Trùng Trùng được di truyền huyết mạch Vu tộc ở hậu nhân Trương gia. Hậu nhân Trương gia, người lực lượng huyết mạch Vu tộc ít ỏi hoặc là những người không có di truyền huyết mạch Vu tộc, không được thừa hưởng huyết mạch Vu tộc để được tu hành thuận lợi, vì thế không cần thiết liều mạng mạo hiểm, không cần gắn sức,

........

Trương Tịch Nhan an bài tốt các sự tình, cử Trương Kế Bình dẫn đội đi Thánh Sơn trước bảo hộ Vu thần cùng thiếu Vu, xong hết việc cũng đã vài ngày.

Nàng hoàn thành hết tất cả sự tình, liền chạy vội đến Liễu gia thôn.

Liễu Vũ mấy ngày nay yên tĩnh đến quá mức quỷ dị.

Các báo động cùng phòng ngự trước đó nàng bày ra đều không có phản ứng, chứng tỏ Liễu Vũ không có phá hoặc chạm qua chúng nó, cũng không có rời đi khu vực nàng định ra. Lấy tính cách của Liễu Vũ thì chuyện này quả thực rất khác thường. Cho dù là Liễu Vũ đem thần trụ phá hư thì cũng không coi là ngoài ý muốn.

An tĩnh như vậy, làm nàng thật bất an.

Trương Tịch Nhan đi vào nhà ở của Liễu Vũ. Không thấy được Liễu Vũ, chỉ thấy mấy người tạp dịch đang quét dọn vệ sinh, đem nhà ở dọn sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không có. Nàng đưa Liễu Vũ ba quyển sách, đặt nghiêm chỉnh trên bàn ở trong phòng. Nhẫn nàng đưa cho Liễu Vũ rơi trên mặt đất, còn bị người đi ngang qua dẫm lên, đá trúng, dính trên bùn đất.

Trương Tịch Nhan đem nhẫn dưới bùn mang ra, vào tay liền cảm giác có gì không thích hợp, trong nhẫn lại có vật sống, còn là một con hoa thần cổ.

Nàng đem hoa thần cổ bên trong trút ra, thì phát hiện an tĩnh mấy ngày nay, Liễu Vũ đang nằm xoài trên lòng bàn tay.

Liễu Vũ bò trong lòng bàn tay, biểu tình có chút ngu dại, ngơ ngác mà nhìn nàng. Ánh mắt kia không biết là uỷ khuất hay là vô ngữ.

Trương Tịch Nhan hỏi: "Em chạy đến giới tử thạch làm cái gì?"

Liễu Vũ nhìn xem không trung, nhìn xem Trương Tịch Nhan, nhìn xem chung quanh. Cô cũng xem như đã cảm nhận được cái gì là nhốt trong phòng tối, nhìn đến cả người bị choáng váng. Cô ngủ không được, tự chơi với chính mình, ở trong phòng tối.... A phi trong giới tử thạch chính mình chơi với tiểu cánh hoa, chơi tới muốn nát luôn chúng.

Trương đại lão rốt cuộc cũng tới, rốt cuộc cũng nhớ tới cô.

Liễu Vũ phát hiện Trương Tịch Nhan đối với mình hẳn không có mưu đồ, bằng không, sao có thể lâu như vậy mới đến. Cô hỏi: "Tôi đã ở trong giới tử thạch bao lâu? Mấy năm?"

Trương Tịch Nhan hỏi: "Em... chạy vào giới tử thạch khi nào?"

Liễu Vũ nói: "Chị vừa mới đi không bao lâu, tôi thử thu một tản đá vào trong giới tử thạch, sau đó duỗi tay vào định lấy nó ra, rồi bị hút vào trong đó."

Trương Tịch Nhan nhìn thật sâu vào mắt Liễu Vũ nói: "Tôi rời đi không đến ba ngày. Giới tử thạch này khi mang trên tay sẽ tự động cùng em dung hợp, em thao tác nó cứ giống như thao tác tay chân của mình vậy. Khi em định lấy một vật gì thì em sẽ vươn tay ra để lấy, thao tác giới tử thạch cũng tương tự như vậy. Ở tu hành gọi đây là thao tác ý niệm, còn theo phương Tây gọi là thao tác lực tinh thần." Nàng chỉ chỉ đầu của bản thân, nói: "Thao tác giới tử thạch thu vào lấy ra đồ vậy đều dựa vào tư duy đầu óc chứ không dựa vào tay." Nàng nói xong, phát hiện giới tử thạch không có tảng đá nào, trừ bỏ Liễu Vũ mới được nàng thả ra thì không còn gì.

Nàng hỏi: "Tảng đá em thu vào đâu rồi?" Không lẽ Liễu Vũ bị nhốt đến điên rồi sinh ra ảo giác? Rốt cuộc là ở trong giới tử thạch không thể cảm nhận được thời gian. Người bị nhốt bên trong ba ngày với thời gian ba ngày bình thường ở ngoài, về mặt cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Liễu Vũ nói: "Nhàm chán, gặm ăn chơi."

Trương Tịch Nhan lòng tràn đầy bất lực, hỏi: "Hay là, em đến Vân Hải Ngọc Các ở với tôi?"

Liễu Vũ nghĩ thầm: "Trương Tịch Nhan đây không phải là định quy tắc ngầm với mình chứ?" Bằng không, như thế nào lại chiếu cố, còn đem người chiếu cố đến chỗ ở của bản thân? Nếu thật là như vậy, khẩu vị cua Trương đại lão không nặng bình thường đâu! Liễu Vũ xin miễn, thứ cho kẻ bất tài! Cô lập tức từ lòng bàn tay Trương Tịch Nhan bay xuống đất, biến thành hình người, nói: "Cám ơn ý tốt của đại lão, tôi ở chỗ này khá tốt, cũng rất vui vẻ."

B.A:.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.