Nói xong câu đó, Jungkook mới hạ mình đứng lại tư thế ban đầu. Cậu nhìn hắn. Ánh mắt thật lạ nhưng cũng thật nhiều ẩn ý. Chúng chồng chất lên nhau, dày đặc đến nỗi hắn không cách nào nhìn thấu.
"Chẳng phải hôm qua đã ngủ rồi sao? Hôm nay tôi không cần cậu ngủ ở đây." Hắn vừa nói vừa bước đến lấy quần áo từ trong tủ đồ. Hắn cho cùng vẫn không mấy để tâm đến lời mà Jungkook nói. Điều đó khiến cậu có một chút tổn thương.
"Nhưng đó là điều mà em muốn."
Hắn nghe vậy, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên.
"Muốn là được sao? Cậu học ở đâu ra cái suy nghĩ đó?"
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm cũng lập tức đóng lại. Cho đến lúc trở ra, trước mắt hắn, Jungkook vẫn đang ở trong phòng và chưa chịu rời đi. Cậu ngồi ở trên giường nhìn hắn, ngoan cố nhìn chằm chằm. Hiện tại cũng đã trễ, hắn thở hắt, nộ khí bắt đầu tràn lên đại não.
"Cậu rốt cuộc không biết nghe lời sao?"
Jungkook nghe hắn nói vậy, chỉ khẽ cười bất lực.
Loading...
"Anh thực sự không nhớ gì sao?"
"Có gì để nhớ chứ?" Hắn cài khuy áo, chậm rãi tiến lại đối diện cậu.
"Cái hôm đi leo núi, lúc nằm ở trong lều, anh đã từng nói gì với em anh có nhớ không?"
Hắn thậm chí không hề bỏ ra một giây để suy nghĩ mà lập tức trả lời.
"Không nhớ."
Jungkook lúc này cúi đầu, hai vạt áo bị dày vò đến nhàu nát. Là bởi vì cậu đau thật! Đến lời hắn nói mà hắn còn quên. Huống hồ gì việc nhớ đến cậu.
Bởi vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chot-yeu-em-den-nhuong-nay/1801252/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.