"Cho em lí do đi!"
"Lí do?" Hắn lặp lại lần nữa.
"Phải. Lí do mà anh không muốn em ở lại đây nữa."
Jungkook ngước nhìn hắn, với một ánh mắt mà Kim Taehyung không hề muốn đối diện. Không phải vui nhưng nó cũng chẳng buồn, ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy rõ rệt sự chần chừ trong thâm tâm. Phải, là hắn cảm thấy thất vọng khi bản thân bị đùa bỡn, hoặc cũng có thể rằng khoảng cách giữa cậu và hắn lúc này xa vời vợi. Thế nhưng hắn sẽ không tiếp tục phủ nhận nữa, rằng vẫn có những giây phút khi nhìn vào Jungkook, hắn lại cảm thấy không đành lòng. Đâu đó trong thân thể hắn nhói lên một chút nhưng vẫn chưa đủ để hắn lí giải đó là ở đâu và vì lí do gì.
Hắn quay lưng lại phía Jungkook, đối diện khung cửa sổ với bức rèm mở toang. Trời gần vào đông và ngọn cây anh đào chẳng còn lấy một chiếc lá. Cành cây trơ trọi chọc lên tia sáng của ánh trăng chút gì đó cô độc. Ánh mắt hắn khẽ thâm trầm.
"Dù có làm lại hay không thì tôi cũng không còn là Kim Taehyung như trước nữa. Tôi sẽ không thể đảm bảo cho cậu có được cuộc sống tốt hơn ngoài kia." Nói đoạn hắn lại suy nghĩ một chút. "Ngày trước, không biết vì sao ba tôi lại bảo tôi đến ga tàu điện đó mang cậu về đây. Dường như ba tôi thật sự quý cậu. Thế nhưng Kim gia ở hoàn cảnh hiện tại, nếu ba tôi có tỉnh lại chắc hẳn cũng sẽ không muốn nhìn thấy cậu bị liên lụy đến chuyện của gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chot-yeu-em-den-nhuong-nay/1801250/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.