Trong căn phòng rộng lớn sau đó chỉ vang vọng duy nhất một thanh âm chua chát. Một bên sườn mặt của Taehyung bị in lằn lên những vết ngón tay nhàn nhạt. Jungkook đã tát hắn? Cậu dám tát hắn?
"Cậu bị điên sao?"
"Anh mới là kẻ điên! Tại sao không tin tưởng em? Tại sao chứ?"
Hắn nghe xong liền cười khẩy.
"Cậu là gì mà bảo tôi phải tin tưởng cậu? Nực cười!"
Jungkook bị hắn nói đến tức giận vô cùng. Nhưng rốt cuộc sự tức giận đến đỉnh điểm ấy lại khiến cậu trở nên mềm yếu. Chắc là cậu mệt quá rồi. Cậu không muốn to tiếng với hắn thêm. Bởi vì cậu quá mệt mỏi khi phải tức giận lên một người mà khi người đó đau, cậu còn đau hơn gấp bội.
"Sau bao nhiêu chuyện, sau bao nhiêu lần mà em nghĩ đó là ngọt ngào, rốt cuộc trong anh em vẫn không hề có chỗ đứng sao? Ngay cả chiếc vòng tay, anh có biết em đã kì vọng về nó nhiều như thế nào không? Vậy mà bây giờ, mọi thứ thật vô nghĩa." Jungkook nằm đó, hốc mắt đầy nước của cậu hướng ra phía ngoài cửa kính. Cậu chẳng nhìn hắn đâu. Bởi vì khi nhìn hắn rồi, đối mặt với hắn lúc này chắc cậu sẽ khóc mất.
Loading...
"Đúng, đều vô nghĩa! Vô nghĩa như sự có mặt của cậu trong cuộc sống của tôi vậy!" Hắn lập tức tháo chiếc vòng bạc trên tay, một mạch vứt bỏ nó vào một xó xỉnh nào đó. Chiếc vòng đã từng tượng trưng cho sự gắn kết giữa hai số mệnh, chiếc vòng đã từng tượng trưng cho tình cảm mãnh liệt của cậu dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chot-yeu-em-den-nhuong-nay/155738/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.