Trở lại phòng, Taehyung để Jungkook nằm trên giường, cậu không có ngất, chỉ là vì khó chịu trong thân thể nên mơ hồ nằm im. Còn có cũng rất khó thở. Taehyung lấy thuốc, lấy nước xong rất nhanh liền quay lại. Nét mặt toát lên nỗi lo lắng hiếm hoi, trước nay chưa từng thể hiện đối với bất kì ai.
"Tôi đỡ cậu dậy uống thuốc."
Nói rồi hắn luồng tay ra sau gáy nâng thân trên Jungkook tựa vào gối đã được kê cao, sau đó đưa cậu cốc nước ấm còn số thuốc dị ứng thì để trên lòng bàn tay mình.
"Từ từ uống."
Jungkook cầm lấy viên thuốc, từng viên lần lượt nuốt vào. Mặc dù cơ thể đang có chút bất tiện thế nhưng bấy nhiêu đó cũng không thể làm Jungkook thôi không để ý đến biểu hiện cùng hành động của Taehyung. Có một cái gì đó ngọt ngào, ấm áp mà thân quen. Thứ xúc cảm ấy dễ chịu đến nỗi chí ít thuốc cũng chẳng còn vị đắng nghét, lồng ngực cũng chẳng đau nữa.
Uống thuốc xong, hắn lại giục cậu ngủ sớm. Nhưng mà Jungkook một chút cũng không muốn. Cậu sợ, sợ giấc ngủ của chính mình. Đã bao nhiêu lần rồi, đến cả bản thân cậu cũng không thể nhớ nổi. Bao nhiêu lần cậu tự đánh mất nhiều thứ sau giấc ngủ? Jungkook sợ khi tỉnh dậy rồi, Taehyung đối với cậu sẽ không nhẹ nhàng, ôn nhu như lúc này nữa. Cậu chỉ là muốn được chìm đắm trong xúc cảm ấm áp này thêm một chút thôi. Chí ít, nó khiến cậu thôi không nhớ đến Taehyung của ngày trước nhiều thật nhiều.
"Sao thế? Sao không ngủ? Nhìn đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chot-yeu-em-den-nhuong-nay/155732/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.