Về đến nhà hiện tại đã là quá mười giờ. Jungkook tắm rửa sơ qua sau đó vẫn ngồi bần thần trên giường. Đèn ngủ cũng không buồn bật lên. Cứ thế để ánh sáng tự nhiên từng chút một len lỏi vào dán lên khuôn mặt trắng nõn.
Từ khi ở Kim gia trở về, cậu vẫn chưa hề mở miệng nói bất kì điều gì. Có lẽ rằng có quá nhiều nỗi bất ngờ mà lí trí vẫn chưa thể nào thông qua một cách gọn ghẽ. Cậu của hiện tại giống như một chú hải âu lạc đàn chao lượn giữa đại dương bao la. Không biết đâu là bờ, cũng chẳng biết nơi đâu là giữa biển rộng. Cảm giác hỗn loạn mà ngay đến bản thân cậu cũng không thể nào lí giải nổi.
Bác gái mà cậu đã giúp đỡ chính là mẹ của Taehyung. Không những điều đó khiến cậu bất ngờ mà việc ba của Taehyung chính là bác Steven, bác Steven chính là chủ tịch Kim còn làm cậu có cảm giác đứng không vững. Khoảnh khắc ba cặp mắt chạm nhau, dẫn dắt cậu đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Jungkook nhận ra trước đây có phải bản thân quá ngốc hay không? Bằng không sao lại không nhận ra bác Steven chính là chủ tịch Kim? Nhớ lần đầu tiên Taehyung đến công ty sau khi từ Anh Quốc trở về nước, giờ thì Jungkook hiểu tại sao nơi đầu tiên hắn đặt chân đến lại là tổ tạp vụ của cậu. Vậy ra chẳng có gì là ngoại lệ, chỉ là có lí do nào đó chưa được nói ra.
Nhớ cả buổi sáng lúc trước, khi cậu tỉnh dậy một thân một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chot-yeu-em-den-nhuong-nay/155730/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.