Đêm tối mịt mờ ở cái xóm nghèo nàn. Ngôi nhà với tiệm tạp hóa vẫn sáng đèn và bóng hình người phụ nữ đứng tuổi vẫn ngồi đó như ngóng đợi. Bà ta đợi cái gì? Là đợi cho đến khi ai đó chẳng còn xuất hiện nữa. Là chờ cho người ta mang tiền đến sau khi bà đã bán đi một 'món hàng'. Bà hạnh phúc lắm. Hạnh phúc vì việc làm sai trái của mình còn hơn là hôm qua mua được ít đồ ăn ngon cho Jungkook. Bà ta chấp nhận cái nghiệt của cuộc sống nghèo khốn. Có hai sự lựa chọn, một là chết vì thiếu ăn thiếu mặc, hai là sống nhưng không thể lương thiện. Và bà ta chọn cách thứ hai. Thầm biết ơn người chồng quá cố của mình đã để lại đứa con trai của ông ta và đến cuối cùng nó đã không trở thành một cái nợ. Jungkook là một món lời, một món lời lớn.
Kyungseok ngồi đó ảo tưởng về những thứ xa hoa mà ngày mai bà ta sẽ có được. Cho đến khi ở cửa nhà, thanh âm rầm rập vang lên mới thành công kéo tâm trí của bà ta về đến thực tại.
"LEE KYUNGSEOK!" Một kẻ bặm trợn đẩy cửa xông thẳng vào nhà. Rất nhanh siết bà ta vào trong góc tường.
Bà ta hoảng hốt với cảnh tượng dồn dập diễn ra trước mắt. Bàn tay già nua gắng sức nới lỏng, vùng vẫy khỏi đôi tay to khỏe đang siết lấy cổ mình. Khó khăn ngớp lấy từng ngụm khí như cá con đáng thương mắc cạn. Khuôn mặt trắng bệch thiếu dưỡng khí, vừa là xanh xao lo sợ về cái chết đang cận kề.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chot-yeu-em-den-nhuong-nay/155715/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.