Chiều tối Jungkook mệt mỏi về đến nhà. Lại là căn nhà nhỏ tồi tàn khiến con người ta sớm chán ngán. Jungkook đặt balo lên chiếc bàn học nhỏ ngày trước mà bây giờ đã trở thành nơi để đặt những thứ đồ linh tinh.
Đưa mắt nhìn xung quanh nhà, cửa nhà mở toang thế nhưng bên trong lại không một bóng người. Dì đi đâu rồi nhỉ? Jungkook tự hỏi. Ngày nào cậu cũng thấy bà ấy đi đâu từ chiều tối cho đến đêm. Đi mà bỏ luôn cả bữa tối. Nhiều lúc Jungkook tò mò hỏi qua, nhưng với tính tình nóng nảy của bà ấy cộng thêm cái ý nghĩ ghét bỏ Jungkook như thế, đương nhiên là không trả lời. Buôn bán hàng quán đều ế ẩm cả mấy ngày nay. Hình như trong khu này chẳng còn lấy một ai có nhu cầu sinh hoạt hằng ngày nữa hay sao. Jungkook đi kiểm tra lại số hàng trong tiệm, nhận ra cả ngày chẳng bán được bao nhiêu. Có hôm còn hầu như chẳng bán.
Các nhà xung quanh đều im ắng đến lạ, mọi người hình như đều đi đâu đó, chỉ còn mỗi mấy đứa trẻ con nheo nhóc ở nhà. Jungkook chán nản bước vào bên trong giặt đồ. Lúc vừa ngâm tay vào nước xà phòng lạnh ngắt, lúc đó trong lòng bàn tay đột nhiên trở nên đau rát. Jungkook mở lòng bàn tay ra xem mới phát hiện có một vết xước nhỏ còn ri rỉ máu. Cậu lau tay vào khăn, nén đi cơn đau tiếp tục giặt đống quần áo bẩn.
Bình thường cũng đã thế, Jungkook rất thường xuyên bị thương, những vết thương nhỏ và thậm chí có cả những vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chot-yeu-em-den-nhuong-nay/155713/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.