Luân Thanh cố gắng đuổi theo người đã bắt cóc Long Long, nhưng mà vẫn không đuổi kịp, cậu giờ đây cũng chỉ có thể bất lực, mà nước mắt lăn dài trên đôi má, trong sự đau buồn đến tột cùng, cậu lên tiếng rằng: “Long Long cậu đừng xảy ra chuyện gì nhé, nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì thì, chắc tớ sẽ ân hận cả đời này quá, bởi vì tớ đã không cứu được cậu, người bạn thân thiết nhất của tớ, trong khi cậu đang ở trước mắt đó...”
Luân Thanh nhìn dòng xe qua lại tấp nập, mà cũng chỉ có thể trở về nhà, sau đó sẽ tìm kiếm tung tích của Long Long sau vậy, bởi cho dù cậu có tìm như thế nào đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng sẽ không bao giờ tìm ra được...
Cậu trở về nhà trong sự buồn bã của bản thân, mẹ của cậu nhìn thấy điều này, mà liền thắc mắc hỏi: “Tại sao con lại buồn như vậy hả? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra rồi?”
Cậu nghe những gì mẹ mình nói, mà chốc lát bỗng nhiên ngờ bà, bởi bà lúc nào cũng luôn khinh bỉ Long Long, và luôn tìm mọi cách để hãm hại cậu ấy để bản thân cậu ghét Long Long.
Thậm chí bây giờ cậu nghĩ rằng, có phải là bà không muốn mình ở bên cạnh Long Long nữa, nên mới làm ra chuyện đê hèn như vậy không? Thế là sự nghi ngờ bắt đầu dâng trào trong thân tâm của cậu, cậu liền lên tiếng trách móc bà ta rằng: “Mẹ mẹ mau nói cho con biết đi? Có phải là mẹ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chap-yeu-anh-ta-day-tro-thanh-nam-phan-dien/3572129/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.