Kết thúc hồi tưởng của bản thân, giờ đây cũng đã trôi qua năm năm thật nhanh chóng. Và hôm nay sự mong mỏi của cậu, điều này trong sự mong đợi rằng sẽ được đền đáp.
Âm thanh điện thoại của Long Long vang lên liên hồi nó khiến cậu cảm thấy rất vui. Bởi vì cậu biết người nhắn không là ai mà là Luân Thanh.
Bấy giờ cậu lấy điện thoại ra mở tin nhắn xem, mà bậc vào fb của Luân Thanh cậu mỉm cười trong sự hạnh phúc: “Cậu ấy đang nhắn cho mình này. Thật là vui quá đi!”
Đọc dòng tin nhắn rằng: “Này cậu dậy chưa tớ gần đến nơi rồi. Cậu mau ra rước tớ nha!”
Nhìn dòng tin nhắn kia cậu cảm thấy rất vui, mà nhắn tin trả lời rằng: “Mình dậy rồi. Cậu đã hạ cánh chưa. Rồi chờ một chút, tớ sẽ đến để rước cậu liền...”
Luân Thanh thả icon cười sau đó nhắn lại rằng: “Tớ còn tận một tiếng nữa lận, thì mới tới sân bay, lúc đó cậu hãy đến đón tớ nhé...”
Long Long nghe đến đây mà cười tươi, cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng, mà nhắn tin trả lời rằng: “Được rồi tớ sẽ đến đó đón cậu...”
Cứ như vậy Long Long đã vội vàng ra chiếc xe của mình, chiếc xe máy tồi tàn có vẻ cũ kỹ, mà cậu vẫn hàng ngày dùng để làm ruộng, cũng nhờ chiếc xe này, mà khiến cho nhà của cậu, cũng đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng mà cậu vẫn chưa có tiền để mua một chiếc xe mới...
Long Long ngồi lên chiếc xe kia, mà cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chap-yeu-anh-ta-day-tro-thanh-nam-phan-dien/3572118/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.