Chương trước
Chương sau
Tô Hiểu Mộc phát hiện mình hoàn toàn không tìm được từ gì để hình dung tâm tình của mình lúc này.

Tay của cô vô ý thức từ trên con chuột trượt xuống, hai mắt ngắm nhìn Cảnh Diễn, ánh mắt từ lông mày đen sậm đến cái mũi cao thẳng của anh, lại rơi vào cánh môi cực mỏng, cô không hiểu, tại sao anh có thể hỏi những lời này ra lời được? Anh muốn cô tin tưởng cô ấy, nhưng bản thân đối với cô một chút lòng tin cũng không có sao? Trả giá và ẩn nhẫn của cô chỉ là đổi lấy câu chất vấn này?

Tất cả giải thích tất cả tức giận đều nghẹn ở trong cổ họng muốn phát ra lại không phát ra được, cái loại cảm giác khoan tim này khiến cho cô không thở nổi, cô đành phải há miệng ra sức hít sâu, hô hấp trở lại, cũng chỉ là chuyện trong vài giây, đã như người chết đuối trải qua ngập đầu hít thở không thông.

Cảnh Diễn rất nhanh đã phát hiện cô có cái gì không đúng, đưa tay nắm lấy cánh tay cô muốn đỡ cô ngồi xuống, cô không cảm kích, muốn hất tay của anh ra, nhưng cô nào còn hơi sức?

Anh không cho cô thời gian giãy giụa, trực tiếp bế cô đến dựa vào trên chiếc ghế sa lon mềm gần đây, thanh âm mang theo vội vàng chính mình cũng không phát hiện ra: "Trước hết em đừng cử động, có phải cảm thấy rất khó chịu không? Thuốc đâu? Để ở chỗ nào?" Hỏi xong một giây tiếp theo anh đã theo bản năng sờ vào túi mình, bên trong quả nhiên có bình thuốc xịt nhỏ, lập tức đưa tới trước mặt cô, ", há miệng."

Tô Hiểu Mộc ngột đến khó chịu, không còn cách nào, đành phải ở yên trong tay anh dùng thuốc giảm đau, cho đến khi khí quản thuận lợi giãn nở hô hấp của cô mới có chuyển biến tốt hơn, nhưng căn bản không nói ra lời, người cũng bị dày vò đến không còn hơi sức, mắt từ từ khép lại, lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Cảnh Diễn yên lặng ngồi ở trước mặt cô, mãi cho đến khi hô hấp của cô nhẹ nhàng rồi cũng không có rời đi. Cô chôn nửa bên mặt vào trong gối mềm, tóc rơi theo góc độ nghiêng chảy xuống gương mặt của cô, anh không nhịn được đưa tay muốn vén cho cô, nhưng đến trước mặt cô lại dừng lại, chỉ sợ đánh thức cô. Anh cứ như vậy ngơ ngẩn mà nhìn cô, bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi nổi bật lên khuân mặt rất nhỏ nhắn của cô, nhớ tới ban ngày cô và con trai mặc thử bộ quần áo ở nhà kia, anh không tự chủ cong môi cười cười.

Màn đêm buông xuống, căn phòng lớn như thế chỉ có chiếc bàn bàn sáng, gương mặt Cảnh Diễn ở dưới bóng sáng vô cùng lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, đầu ngón tay nhẹ mà nhanh chóng gõ trên bàn phím.

Sau khi ấn xuống gửi đi anh nhìn lại về phía ghế sa lon bên kia, thấy Tô Hiểu Mộc hình như ngủ rất sâu, anh suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động đi ra ngoài cửa gọi cho Vương Hạo: "Cậu bỏ chuyện trong tay xuống, giúp tôi điều tra một chuyện, tôi muốn biết chân tướng một cách nhanh nhất."

Giọng nói kia như dòng máu trong sông băng đang tan, rơi bên tai, đúng là lạnh.

Không có ai mong muốn đắc tội với một Cảnh Diễn như vậy, nếu như có, như vậy người kia thật sự quá ngu xuẩn.

Chờ anh kết thúc cuộc gọi, trở về phòng, đèn lớn trang trí trên trần nhà đã bật, Tô Hiểu Mộc vẫn còn mềm nhũn nằm trên ghế sa lon, nghe thấy tiếng vang mới hé mắt nhìn anh một cái, lại rất nhanh đã mệt mỏi khép lại, cổ họng nuốt xuống làm xương quai xanh của cô càng thêm rõ ràng. Anh dừng một lát, mới đi rót chén nước ngồi xuống trước mặt cô, ngón tay lướt qua mu bàn tay trắng nhỏ của cô, nhẹ giọng: "Uống ngụm nước trước rồi lên giường ngủ đi."

Chén nước kia giơ lên tại chỗ rất gần cô có thể chạm tới cố chấp chờ cô coi trọng, nhưng giờ này phút này, sự quan tâm dịu dàng của anh đối với cô mà nói đều là thuốc độc tẩm đường.

Giằng co với nhau một lát, Tô Hiểu Mộc bất đắc dĩ bỏ đi kiên trì, mở miệng nói trước: "Anh để đó đi, em không khát."

Cô không tranh luận không cãi vã không làm khó như vậy, càng làm cho Cảnh Diễn khó chịu hơn cãi lộn, anh cảm thấy trái tim mình đang co rút nhanh khó có thể không chế, như bị người không tiếng động mà đâm một dao, loại đau này, là sau này mới phát hiện, lại không giới hạn.

Anh không biết nên giải thích hiểu lầm vừa rồi như thế nào, chỉ là thanh âm khàn khàn nói: "Chuyện bức ảnh là anh hiểu lầm em, xin lỗi." Là anh quá mức võ đoán, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã không thu lại được rồi.

Xin lỗi có tác dụng, cần cảnh sát làm gì?

"Nhanh như vậy đã điều tra rõ trong sạch của em rồi hả?" Tô Hiểu Mộc khẽ mở mắt, tự giễu mà cười cười, "Chẳng qua em không trách anh, thật. Chỉ trách em cố chấp như vậy, ở trên người anh bỏ xuống nhiều tình cảm như vậy." Cánh tay của cô giấu ở dưới chăn lông nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, dường như chỉ có như thế này mới có thể khiến cho cô tỉnh táo mà đối diện với anh.

"Có đôi khi em cảm thấy, em giờ đây, chỉ là vì một chấp niệm trong lòng mà cố chấp yêu thân xác trống không của Cảnh Diễn, thì ra là Tô Hiểu Mộc, cũng đã biến mất từ lâu rồi. Anh xem, em rõ ràng không thích anh đi chăm sóc Tần Trăn, nhưng còn muốn làm bộ như rộng lượng bình tĩnh chẳng quan tâm, rõ ràng không thích cha anh tự chủ trương, nhưng vẫn là cố gắng duy trì ngoài mặt ôn hoà, em như vậy, thật là dối trá tới cực điểm. Nhưng đây là bởi vì anh, chỉ là anh, cho nên biết rõ sự tồn tại của Tần Trăn là gai nhọn, em vẫn để mặc cho cô ấy đâm vào trái tim em. Anh nói đúng, trái tim đã cho đi làm sao có thể thu về được, em cũng không còn hơi sức thu về, dù sao bị đâm vỡ rồi, thu về thì có ích lợi gì?"

Cảnh Diễn không thích nghe tiêu cực trong giọng điệu của cô, cũng thuận thế chen vào trên ghế sa lon, để đầu của cô gối lên chân mình, vuốt vuốt tóc của cô nói: "Anh đồng ý với em, đợi bệnh của cô ấy tốt lên một chút anh sẽ đưa cô ấy về nước Mỹ."

Giống như nghe được chuyện lạ lùng gì, Tô Hiểu Mộc bỗng chốc ngồi dậy, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Dưới ánh đèn, ánh mắt của anh sâu không thấy đáy, ánh sáng nhu hoà lưu chuyển khiến cho cô sa vào.

"Về nước Mỹ? Bệnh của cô ấy thật sự sẽ tốt lên không? Có anh ở bên cạnh cô ấy che chở chu toàn, cô ấy chịu trở về? Bác sĩ Lục là chuyên gia uy tín, làm sao chữa lâu như vậy cô ấy vẫn là chốc thì điên chốc thì làm loạn tự sát như vậy, li hôn là yếu ớt đến nỗi như vậy sao? Em thậm chí nghi ngờ cô ấy đến cùng phải đang giả bộ bị bệnh để tranh thủ sự đồng tình của anh hay không? Nói không chừng ảnh kia có khi chính là cô ấy tìm người chụp đấy!"

"Hiểu Mộc!"

"Nhìn đi, chính là vẻ mặt như vậy, Chính anh có từng soi gương hay không, hai chữ Tần Trăn sẽ là ma chú của anh, vừa nhắc tới cô ấy anh liền khẩn trương vô cùng. Sao nào? Anh có thể nghi ngờ em, lại không cho em nghi ngờ cô ấy?" Tô Hiểu Mộc nhẹ nhàng bật cười, nhưng nụ cười kia, còn khó coi hơn cả khóc.

Cảnh Diễn nhíu lông mày, hít một hơi thật sâu: "Đủ rồi, không nên nói nữa."

"Đúng vậy, đúng là đủ rồi. Không phải câu nói kia của anh, em còn không hiểu, anh yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, sẽ không bởi vì em sinh con trai cho anh, vì anh đợi mười năm mà tăng giảm nửa phần. Sớm chiều chung sống lâu như vậy, anh đối với em có lẽ thật sự có tình cảm, nhưng nhiều hơn cũng chỉ là trách nhiệm thì phải? Nếu như không có tiểu Nghiêu ràng buộc, thêm mười năm nữa, hai mươi năm nữa, giữa chúng ta cũng sẽ không có kết quả, đây chính là điểm khác nhau giữa em và Tần Trăn. Cô ấy có thể tùy ý tiêu xài tình cảm của anh, mà em cho dù cẩn thận từng li từng tí cũng không thêm nổi mảy may nửa phần."

Màu mắt Cảnh Diễn đậm thêm mấy phần, há miệng muốn đánh gãy những lời cô đang nói, nhưng cuối cùng vẫn là giữ yên lặng, nghe cô nói phát tiết đè nén ở trong lòng mấy ngày nay.

Tô Hiểu Mộc xoay xoay nhẫn cưới trên ngón áp út, tiếp tục buồn bã rủ rỉ nói: "Cảnh Diễn, anh từng nghĩ chưa, nếu như Tần Trăn không ly hôn, mọi người sống yên ổn với nhau, em và anh có lẽ thật sự có thể sống cả đời hoà hoà thuận thuận. Nhưng bây giờ không giống, cô ấy trở lại rồi, có lẽ anh đã cảm nhận được tình cảm của mình với cô ấy còn sâu nặng, chẳng qua là bây giờ em vừa lúc ở bên cạnh anh, vừa lúc là mẹ của tiểu Nghiêu, cho nên anh sẵn lòng vì gia đình vì trách nhiệm mà bắt buộc mình tiếp nhận em, thậm chí vì thế mà xem nhẹ tâm ý của chính mình? Nói thật ra, năm đó nếu như không phải là cô ấy, em và anh căn bản sẽ không có liên quan . . . . . ."

Anh có thể vì trách nhiệm mà tiếp nhận cô, nhưng cô lại không thể để cho mình sống ở trong giả tượng, cho là đây chính là tình yêu. Chỉ ấm áp bên ngoài vĩnh viễn không thể nào là hạnh phúc, tựa như một thành luỹ xây trên biển, một cơn sóng biển đánh tới, là có thể lật nghiêng tất cả.

Cửa sổ sát đất của sân hiên không có khoá, gió đêm thổi tấm lụa mỏng hất lên nhẹ nhàng, cũng lay động lòng người.

Cảnh Diễn mím môi yên lặng liếc nhìn cô, chỉ hỏi một câu: "Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"

Chống lại vẻ mặt nghiêm nghị của anh, Tô Hiểu Mộc chợt rất nhớ nụ cười hiếm hoi của anh, trong lòng chua xót, thế nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định tàn nhẫn của cô.

Con người đều là như vậy, nhận được càng nhiều, sẽ muốn nhận được nhiều hơn.

Cô muốn, là toàn bộ tình cảm của anh, cho dù biết, việc này gần như không thể nào. Bây giờ là thời điểm thanh tỉnh nhất trong mười năm của cô, anh đối xử tốt với cô rồi, cô cũng hưởng thụ sự dịu dàng của anh rồi, đã đủ rồi, giấc mộng nên kết thúc.

Cô chậm rãi, gằn từng chữ nói với anh: "Em muốn nói, Cảnh Diễn, chúng ta ly hôn đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.