Chớp mắt, một tuần vậy mà đã trôi qua, hôm nay chính là ngày mà cô phải đi gặp cái người được dì gọi là ông Vương đó.
Theo trí nhớ của cô, hình như cô đã gặp qua ông ta hai, ba lần, ông ấy chính là ông chủ của một sòng bạc lớn, mà dượng của cô lại là một người mê bài bạc.
Ông ta đã ngoài bốn mươi, bụng phệ, trên người đeo rất nhiều vàng và đá quý, môi thâm vì hút thuốc lâu năm. Trong gã rất đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt đó, luôn ẩn ẩn như biến thái và gian manh ở bên trong.
Nhưng chỉ với hai, va lần gặp mặt, Noãn Thanh không hiểu là ông ta ưng cô ở chỗ nào, càng không hiểu tại sao ông ta lại nhìn trúng cô.
Cô cái gì cũn không biết, cái gì cũng không thể nói, không thể kháng cự, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của dì.
Nói thẳng ra... cô còn không bằng một con chó mà dì nuôi.
Hôm đó là ngày đầu tiên dì cho cô ăn mặc đẹp, cho cô làm tóc và trang điểm. Dì cười nói với cô, săn sóc cho cô từng li từng tí. Nhưng cuối cùng lại là đem cô đi bán.
Cô có cảm giác như... mình đang từ từ, chậm rãi đi đến cánh cửa địa ngục. Cánh cửa đó vẫn luôn dang rộng, chờ cô bước vào, chờ cô chịu đựng trừng phạt.
Noãn Thanh mặc trên người một bộ váy màu trắng rất đẹp, thuần khiết và trong sáng như con người của cô.
Cô nhìn mình trong gương, không có bất kì biểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-rung-dong-mot-doi-nang-niu/2729802/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.