Vào buổi tối, khi Trần Lục Diên trở về đã đến phòng của cô xem cô thế nào. Không ngờ cô lại luôn ngồi co ro ở một góc giường, nhay cả cháo cũng chưa từng đụng tới.
Anh biết cô sợ hãi, cũng biết cô nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng cũng đâu thể tự hành hạ bản thân như vậy.
Noãn Thanh ngồi thất thần ở đó, ánh mắt không chút tiêu cự, ngay cả khi anh bước vào cô dường như cũng không hề phát hiện ra.
Anh bước đến, không nói gì chỉ nhẹ nhàng sờ lên trán cô, kiểm tra xong, cô không bị sốt thì anh mới yên tâm được một chút.
"Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có tự hành hạ bản thân mình cũng vô ích thôi. Cho dù thế giới này có cô hay không có cô cũng không thiếu." Đây là lần đầu tiên anh quan tâm đến một người phụ nữ, còn khuyên nhủ cô. Từ trước đến nay, chỉ cần anh muốn, bọn họ sẽ tự dâng hiến và phục vụ, chẳng cần anh phải nhọc lòng. Còn cho, được anh cưng chiều, còn nấu cháo cho ăn vậy mà lại không biết điều.
Noãn Thanh không nhìn anh, cũng không có chút phản ứng nào.
"Chậc!" Anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, gương mặt cau có khó coi. Rốt cuộc cô là cái thá gì mà anh phải đối xử dịu dàng với cô?
Anh không tốn nước bọt nữa, bắt đầu bế cô lên, đi xuống lầu.
"Ư... ưm..." Cô giẫy giụa, không biết là anh định làm gì mình.
"Đừng có chọc tức tôi." Anh lạnh giọng đến thấu xương, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-rung-dong-mot-doi-nang-niu/2729794/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.