Trên thế giới này chưa bao giờ tồn tại hai chữ công bằng, với một người như Noãn Thanh, muốn tìm lại điều đó càng không thể, cô không thể nói chuyện, không thể khiến người khác hiểu mình, lại càng không có quyền lựa chọn cho chính bản thân.
Ba mẹ nói bỏ đi là bỏ đi, để cô ở lại sống cùng ngoại, sau đó bọn họ không bao giờ trở về nữa, đến ngoại cũng rời xa cô mãi mãi, giao cô lại cho dì dượng nuôi dưỡng.
Sau đó, là một kẻ ăn bám, ăn nhờ ở đậu, Noãn Thanh không có quyền giận dỗi như bao đứa trẻ khác, không thể tỏ thái độ, càng không thể làm trái ý của bọn họ. Vì khi cô chọc tức bọn họ, cô chính là người phải lãnh trọn hậu quả, sẽ bị đánh, sẽ bị bỏ đói.
Mà đối với một đứa trẻ bẩm sinh đã bị khiếm khuyết như cô, cô sao có thể bỏ nhà đi? Cô sẽ phải đi đâu? Có ai cần cô không? Hay nói cách khác... cô sẽ phải chết như thế nào?
Vì vậy từ nhỏ cô đã luôn học được cách nhẫn nhịn, học được cách an phận, không bao giờ ngỗ ngược, cũng chẳng bao giờ có một ý nghĩ xấu xa hay hận thù nào.
Cô luôn là một cô bé ngoan, là moitj đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng đến cuối cùng, bọn họ vẫn không thích cô, vẫn chán ghét cô.
Tại sao chứ?
Như hôm nay, Trần Lục Diên vậy mà trơ mắt biến cô thành một trò đùa. Cô đáng bị như vậy sao? Rõ ràng, cô đâu có chọc giận anh. Rõ ràng, cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-rung-dong-mot-doi-nang-niu/2729761/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.