Về sau, buổi tiệc càng trở nên đông đúc và náo nhiệt, Trần Lục Diên phải chào hỏi rất nhiều người, có nhiều ông chủ lớn còn nhân cơ hội này bàn chuyện làm ăn với anh.
Vì không muốn làm vướng tay vướng chân anh nên cô đã chủ động véo vào ống tay áo anh, chỉ về phía bên bàn bánh kẹo.
Anh nghĩ là cô cảm thấy đói nên cho cô đi, nhưng thật ra, cô đang cảm thấy rất ngột ngạt, cũng chả có tâm trạng ăn uống, mặc dù ở đây có rất nhiều đồ ăn, còn là loại bánh ngọt mà cô rất thích.
Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, muốn trốn ở một góc nào đó tìm sự yên tĩnh, bởi vì nơi này không thuộc về cô, không có ai quen biết, cũng không thể nói chuyện cùng người khác, chỉ có thể mỉm cười, cô khiến người khác khó chịu mà bản thân cũng không được thoải mái. Sự lạc lõng này, làm cho cô vô cùng căng thẳng, vô cùng bí bách.
Noãn Thanh chậm rãi đi trên đôi giày cao gót, lúc này cô mới cảm nhận được sự đau nhói, không cẩn thận mà va vào người khác, không may làm đổ rượu lên váy của người ta.
Cô liên tục cúi đầu xin lỗi, tay chân luống cuống.
Vốn dĩ cô ta định làm ầm lên, nhưng lúc đó lại có một ông chủ lớn đi ngang qua nên cô ta nuốt cục tức xuống, chỉ bực bội nói vài câu: "Đúng là xúi quẩy, cô có biết cái váy này đáng giá bao nhiêu tiền không?"
Cô mím môi, đầu hơi ngẩng lên, lo sợ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-rung-dong-mot-doi-nang-niu/2729747/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.