Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Tần Dĩ Hằng cảm thấy đùa giỡn Sở Nghĩa vào những lúc như thế này thật là vui vẻ.
Sở Nghĩa thẹn thùng, anh biết.
Sở Nghĩa rất nghe lời, anh cũng biết.
Có lẽ vì sợ Tần Dĩ Hằng tức giận hoặc không vui, nên đối với anh, cậu vẫn luôn hỏi gì đáp nấy và đặc biệt là không nói dối bao giờ.
Thật ngoan ngoãn và hết sức đáng yêu.
Sau một lần, Sở Nghĩa bỗng cảm thấy toàn thân mất hết sức lực. Tần Dĩ Hằng ôm cậu vào lòng, nắm cổ tay cậu giơ lên giơ xuống, khiến cho cánh tay mềm nhũn của cậu cũng quờ quạng theo.
Bị Tần Dĩ Hằng trêu đùa như vậy, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Sở Nghĩa chậm rãi mở ra. Cậu yếu ớt nhìn tay mình rồi nhắm mắt lại một lần nữa.
Giờ thì Tần Dĩ Hằng không nghịch tay cậu nữa. Anh tìm được con ốc sên nhỏ trên đùi cậu một cách dễ dàng, dùng ngón tay ấn nhẹ một cái.
Sở Nghĩa bật ra một tiếng “ưm” nặng nề.
Tần Dĩ Hằng hỏi: “Đây là bớt hay sẹo vậy?”
Sở Nghĩa: “Sẹo ạ.”
Anh dùng bụng ngón tay day nhè nhẹ: “Sao lại có?”
Cậu đáp: “Em bị thủy tinh đâm trúng.”
Tần Dĩ Hằng tò mò: “Lúc bé em nghịch quá à?”
Sở Nghĩa đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, sau đó khẽ lắc đầu: “Không phải, là ba em làm, ông ấy đâm bình hoa vỡ vào đùi em.”
Tay Tần Dĩ Hằng bỗng nhiên khựng lại.
Lời kể của Sở Nghĩa làm đảo lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-ket-hon-voi-giam-tinh-roi/3574023/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.