Edit: DL – Beta: Chi
*****
Giọng Tần Dĩ Hằng vừa nhẹ vừa trầm, Sở Nghĩa cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Vì không ngẩng đầu nhìn anh, nên cậu bắt đầu nghi ngờ, không biết câu nói vừa rồi có phải do mình tưởng tượng ra không.
Cục cưng?
Điều này xuất phát từ quy tắc nào của một quý ông vậy?
Sở Nghĩa không ngẩng đầu nhưng lại ngước mắt lên, trộm liếc Tần Dĩ Hằng, phát hiện anh đã bắt đầu ăn canh.
Cậu đành tiếp tục ăn canh.
Lần thứ hai ngẩng đầu lên, Sở Nghĩa đã uống xong canh.
Tần Dĩ Hằng hỏi cậu: “Thế nào?”
Sở Nghĩa gật đầu: “Ngon ạ.”
Tần Dĩ Hằng mỉm cười với cậu.
Hai người vẫn không nói chuyện với nhau, Sở Nghĩa quay đầu thưởng thức đài phun nước bên ngoài, Tần Dĩ Hằng lại tiếp tục ăn canh.
Bầu không khí vô cùng yên lặng.
Anh không ngờ mình gọi “cục cưng” lại khiến không khí trở nên mất tự nhiên như vậy, cũng không ngờ sẽ khiến cậu khó tiếp thu đến thế, điều này không hề giống với tưởng tượng của anh.
Vừa uống canh, Tần Dĩ Hằng vừa nhớ tới lần gặp Chu Trạch.
Sao hắn có thể nói ra từ “cục cưng” tự nhiên như vậy?
Còn anh lại không thể?
Tần Dĩ Hằng bắt đầu hối hận, anh cảm thấy lẽ ra bản thân nên lén lút luyện tập trước đã, anh chưa bao giờ ra trận mà chưa có sự chuẩn bị, huống chi đối tượng hiện giờ còn là Sở Nghĩa.
Rất qua loa.
Hơn nữa phản ứng của Sở Nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-ket-hon-voi-giam-tinh-roi/3574015/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.