Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sở Nghĩa cảm thấy thật là khó sống. Tần Dĩ Hằng không dễ thả thính đã đành, ấy vậy mà anh còn rất biết cách khiến cậu phải câm nín.
Thích sao không viết vào?
Có phải ai cũng ngay thẳng giống anh đâu anh giaiiiiiii.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Sở Nghĩa chỉ đành nói thật: Em xấu hổ ạ.
Qua một lúc, Tần Dĩ Hằng nhắn lại: Hiểu rồi.
Sở Nghĩa gần như bị anh chọc cười. Ban ngày ban mặt, vậy mà từng tế bào thần kinh trong đầu cậu không khỏi rung động vì anh.
Đợi thêm một lát, thấy Tần Dĩ Hằng không nhắn tin đến nữa, Sở Nghĩa mới bỏ điện thoại sang một bên, bắt đầu làm việc.
Mà ở bên kia, Tần Dĩ Hằng lại đang cầm di động chờ Sở Nghĩa trả lời. Chờ rồi lại chờ, kết quả anh chờ được một cuộc điện thoại. Nhìn hai chữ “Triệu Tín” hiện lên trên màn hình, anh nghi hoặc vài giây rồi mới ấn nút nghe.
“Anh!” Triệu Tín gọi một tiếng rồi mới hỏi: “Bác bảo anh đến thành phố W ạ? Phải không? Phải không?”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
Triệu Tín lập tức trở nên vui vẻ: “Anh, em cũng đang ở thành phố W. Anh ở lại bao lâu? Gần đây em rất rảnh, em đến chỗ anh nhé, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.”
Tần Dĩ Hằng suy nghĩ: “Tôi xem đã.”
Có lẽ vì quá hiểu Tần Dĩ Hằng, đồng thời cũng biết bản thân không phải nhân vật quan trọng, chắc chắn sẽ không được anh bố trí gặp sớm, Triệu Tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-ket-hon-voi-giam-tinh-roi/3574008/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.