Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sở Nghĩa tạm thời lý giải việc Tần Dĩ Hằng tỏ ra kỳ quái là vì món quà anh mua bị đụng hàng.
Trong mắt cậu, đây là chuyện đã qua rồi, lại nói thời gian cũng không còn sớm, cậu vẫn chưa đi tắm nên dứt khoát không nghĩ ngợi thêm nữa.
Mặt khác, hôm nay cũng giống hôm qua, chuyện Tần Dĩ Hằng không vui chỉ là cảm giác của bản thân cậu. Thật ra lúc ở nhà, anh vẫn luôn trong trạng thái này, ngộ ngỡ người ta chẳng có vấn đề gì thì sao.
Nghĩ vậy, Sở Nghĩa liền yên tâm một chút.
Cậu lấy đồ ngủ ra khỏi tủ quần áo, đang định đi tắm thì Tần Dĩ Hằng bỗng nhiên lên tiếng.
“Chờ chút.”
Sở Nghĩa dừng bước, hỏi: “Sao thế ạ?”
Tần Dĩ Hằng bỏ cuốn sách trên tay xuống, nhìn cậu: “Hứa Trí Minh nói không muốn liên lạc nữa, sao lại còn tặng giày cho em?”
Sở Nghĩa ngẩn ra trong chốc lát.
Ngài Tần, ngài hỏi khó em rồi.
Cuối cùng, cậu trả lời vô cùng thành thật: “Em không biết.”
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: “Vì sao trước đó cậu ta lại không muốn liên lạc với em?”
Sở Nghĩa vẫn giữ nguyên đáp án cũ: “Em không biết ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Em có biết cậu ta đã chia tay với bạn gái rồi không?”
Sở Nghĩa hơi sửng sốt: “Em cũng không biết luôn.”
Trả lời xong, cậu lại hỏi Tần Dĩ Hằng: “Mà sao anh biết?”
Sự thật là vừa hỏi ra câu này, Tần Dĩ Hằng đã lập tức hối hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-ket-hon-voi-giam-tinh-roi/3573994/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.