Như vậy thì cũng hơi buồn cười.
Vốn chạy đến để hóng náo nhiệt nên chẳng ngại chuyện lớn, bọn họ đều là mấy đệ tử của Hạ Phong, bên người chẳng có lấy một bóng pháp khí, luôn tồn sẵn tâm lý vừa ước ao vừa đố kị lại ganh ghét với đệ tử Cực Phong và Thượng Phong.
Họ cứ tưởng rằng xem Thẩm Tiêu Vân bị chế nhạo, nào ngờ lâm thời lại đổi thành Công Tôn Quý. Nhưng cũng chả sao, dù sao thì cũng là mấy tên quỷ đáng ghét có tý tài trí hơn người, tất cả mọi người tỏ vẻ: ta sẽ không bên trọng bên khinh.
“Bên cạnh Công Tôn sư huynh không phải có hai mươi lăm cái pháp khí à? Sao bây giờ đến một cái bóng cũng không thấy đâu ha!”
“Lại nói… Các ngươi đã ai nhìn thấy pháp khí đi theo Công Tôn sư huynh chưa?”
“Ha ha, Công Tôn sư huynh vừa rồi còn có thể nói câu: Nếu sư đệ không tìm được pháp khí, sư huynh ta không ngại tặng đệ một cái…”
“Thế này thì khó xử rồi.” Người nọ cười khẩy, “Mình còn không có còn muốn tặng người khác… Tư chất sư huynh thế nào ta không biết, tinh thần quên mình vì người thực đáng khen ngợi!”
Lại có người tiếp lời: “Hai mươi lắm cái… chậc chậc… nói thiệt cho các ngươi biết nhé, kỳ thực bên người ta có hai trăm năm mươi cái, tiếc rằng… phàm phu tục tử như các ngươi không thấy được, ha ha ha!”
Lời này vừa nói ra, cả đám cười phá lên.
Công Tôn Quý giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, hắn hao hết tâm tư, còn chưa bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-cai-choc-thung-troi/198890/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.