Tô Băng chân trần ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài của y vẫn còn nhỏ nước, nhìn từ sau lưng, trường sam ngân sắc quét lê trên mặt đất, mái tóc đen óng như vẩy mực xõa tung bên trên, vệt nước lưu lại phảng phất giống như dải cầu vồng vắt ngang chân trời.
Tô Hàn vốn là tùy tiện khoác thêm y phục, lúc này Tô Băng không những không chỉnh lại, mà trái lại càng tùy tính hơn, theo từng bước chân, y sam càng lỏng lẻo, trước ngực lộ ra tảng lớn da thịt, dưới ánh trăng sáng tỏ câu nhân quá đáng, cứ như yêu tinh.
Tô Hàn bất mãn với bộ dáng phóng đãng này của y: “Y phục mặc cho đàng hoàng.”
Tô Băng: “Đây là cơ thể của ta.”
Tô Hàn: “…”
Khóe miệng Tô Băng khẽ cong, cũng không nói thêm gì nữa, y trở về phòng ngủ, nhìn lướt qua mặt giường, bỗng nhiên lại như sực nhớ ra điều gì, đang định đẩy cửa đi ra, Tô Hàn lại hỏi: “Định đi đâu vậy?”
Tô Băng ngừng lại: “Lúc ngươi ở bên ngoài, ta cũng quản nhiều như vậy à?”
Tô Hàn nghẹn lời, quả thực…lúc hắn khống chế thân thể, Tô Băng hầu như không nói chuyện, không đưa ra bất cứ ý kiến gì, vào trạng thái hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng vấn đề là…
Lúc này Tô Băng đã đi ra khỏi phòng ngủ.
Mạch mập ở bên ngoài đang thu dọn giường cho mình, nghe thấy tiếng mở cửa, nó lập tức nhảy dựng lên, nét hưng phấn đong đầy trong đôi mắt to tròn: “Đại nhân!”
Nó vừa dứt lời, sau khi ngẩng đầu đối diện với Tô Băng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-cai-choc-thung-troi/198885/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.