Bạch Vô Song đã sợ rúm lại thành Bạch Tiểu Bạch, vốn đã có mỹ mạo vô song, lúc này đôi mắt ầng ậng nước, làn da nõn mịn có thể véo ra nước, lại thêm vóc dáng nhỏ bé sợ hãi, ở đây mặc kệ là nam nam, nam nữ hay là nữ nữ đều thấy khó chống đỡ nổi.
Dù sao lòng yêu thích cái đẹp ai ai cũng có, đến một cảnh giới nào đó không tự giác liền thành bảo bối trong tay tất cả mọi người.
Bạch Vô Song đáng thương nhìn Tô Hàn: “Sư phụ… đồ nhi làm không được.”
Tô Hàn: “…” Cứ cảm thấy như mình là một tên sư phụ cầm thú đang ép buộc đồ đệ làm chuyện gì vô nhân đạo vậy.
Thượng Quan Tình đứng bên Tô Hàn, hắn nói với Bạch Vô Song: “Có chút triển vọng, ngươi bái sư không phải là vì học luyện tinh à? Hiếm khi có được cơ hội tốt, còn không mau nắm chặt.”
Bạch Vô Song đối mặt Tô Hàn là một tiểu bạch thỏ, đối mặt những người khác lại là bạch khổng tước, y lườm Thượng Quan Tình một cái, giọng nói lạnh tanh: “Ngươi qua đây, để ta nạm một cái vòng sao trên cổ ngươi trước.”
Mặt Thượng Quan Tình cứng lại, lập tức lui xa ba bước.
Khỉ Tưởng chợt nảy ra ý tưởng, ngứa miệng nói luôn: “Chiêu này không tồi hey, sau này khi nào các luyện tinh sư đánh nhau chỉ cần luyện tinh cho đối thủ, chẳng mấy chốc khiến cho đối thủ biến thành tro cốt.”
Mọi người: “…”
Tần Trăn không chút khách khí chọc gậy lão bà của mình: “Điều kiện tiên quyết là đệ phải biết kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-cai-choc-thung-troi/1335809/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.