Tô Hàn khựng lại một lát, bỗng nhiên an tĩnh lại.
Hắn là người hiểu Tô Băng nhất, cũng là người không hiểu y nhất.
Hắn không hiểu ý nghĩa thực sự trong lời Tô Băng, nhưng lại biết, lúc này nếu hắn cứ khăng khăng cướp đoạt thân thể, nhất định Tô Băng sẽ làm ra chuyện quá đáng hơn.
─ Mặc dù bây giờ tính tình Tô Băng đã ổn định hơn, nhưng hắn cũng không thể mạo hiểm.
Bốn thiếu niên bên ngoài giờ đã nỏ mạnh hết đà, phi kiếm kia dường như là vô cùng vô tận, không chỉ số lượng không hề giảm, mà uy lực hình như càng lúc càng tăng lên. Thẩm Tiêu Vân đã dốc hết tất cả bổ khí đan trong túi Càn Khôn ra, bốn người họ ai cũng đã ăn ít nhất bốn viên rồi, dù biết có ăn nữa cũng không thêm tác dụng gì, nhưng lại không chịu từ bỏ tia linh khí cuối cùng đó, bởi vì bọn họ đều cho rằng, chỉ cần cố gắng chống đỡ thêm một chút thì có thể đợi được cứu viện đến, có thể sống tiếp.
Nhưng dù vậy, màn sáng linh khí đã lung lay sắp đổ, uy lực bên góc chợt giảm, có phi kiếm sượt qua, tử y trên người Hứa Viêm Sâm đứng ngoài cùng đã lộn xộn không tả nổi.
Nhìn thấy tất cả mọi người liều mạng dốc hết toàn lực, Hứa Viêm Sâm cắn răng một cái, lấy ra một viên đan màu đỏ.
Giang Ninh Tiển thoáng liếc qua, lòng chấn động: “Bách Linh Đan?” Đây là một đan dược cấp ba, phóng mắt nhìn khắp Long Trung Sơn Mạch cũng là viên đan vô cùng hiếm hoi sang quý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-can-cai-choc-thung-troi/1335779/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.