Diêu Vọng Kì ghé vào chiếc giường màu lam, Chu Hầu bởi vì hảo hảo phát tiết một hồi ─ cũng chính là nguyền rủa ba hắn─ mà đang ngủ say sưa, hoàn toàn không bởi vì ánh mắt nóng rực của Diêu Vọng Kì mà thanh tỉnh.
Cuối cùng tiến tới tiểu hầu tử đang nằm.
Diêu Vọng Kì cúi người hôn sau gáy Chu Hầu,làm người đang ngủ mơ hồ ô vài tiếng.Ven theo đường cong của lưng một đường đi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bài khai cánh mông vểnh, ở hậu sưng đỏ vuốt ve từng nếp nhăn.
“Ân, ân......” Người tóc vàng ở gối đầu quơ quơ đầu, mơ hồ mà mở nửa con mắt, lại xoay xoay mông, nghĩ muốn đem cái thứ chán ghét đang quấy rầy hắn ngủ văng ra.
Diêu Vọng Kì một bên cười nhẹ, một bên hôn tới rãnh mông, ở huyệt khẩu ngón tay cũng từ từ hai ngón tiến vào.
“Ngô, ô!” Chu Hầu túm gối đầu giãy dụa, “Không cần,...... Biến thái, biến thái......”
Diêu Vọng Kì gặm một ngụm cánh mông Chu Hầu khiến nó co dãn run rẩy, rồi mới một chút một chút ngầm chuyển qua ngón tay đang khuếch trương ở huyệt khẩu, đầu lưỡi nhẹ nhàng mà đụng vào cùng ngón tay trừu sáp mà nộ ra vách tường phấn nộn.
Chu Hầu ngạnh ra một tiếng mà hoảng sợ khóc,ngay cả thân thể đều cương, “Ngươi làm, làm cái gì..... Không cần...... Đầu lưỡi......”
Không để ý đến Chu Hầu kêu khóc, Diêu Vọng Kì khẽ cắn nội vách tường nộn thịt, lại bỏ thêm một ngón tay khuếch trương,huyệt khẩu cũng đã ẩm ướt.
Tiếp theo hắn đem đầu lưỡi đi vào, nội vách tường bởi vì chủ nhân khẩn trương mà co rút lại. Hơi thở nóng rực phun ở cánh mông, khơi dậy từng đợt run rẩy không theo quy luật.
Ở trong cơ thể, ngón tay kìm hãm cơn đau nhức tuyến thể, Chu Hầu chôn ở trong gối đầu phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, cả người dồn dập mà run rẩy, rồi cả người thoát lực rơi vào ga giường.
Diêu Vọng Kì cuối cùng buông tha,huyệt khẩu bị hắn liếm mút tra tấn đến diễm hồng ẩm ướt, hắn một lần nữa áp vào cái tai Chu Hầu hôn cắn, đang nghẹn ngào nức nở khi cao trào.
“Bắn, ân?” Diêu Vọng Kì đưa tay tìm được dưới thân Chu Hầu, quả nhiên một tay bị dính một ít chất dịch ẩm ướt, “Thoải mái như thế?”
Chu Hầu không sinh lực quay sang hắn, chính là đem khuôn mặt đều vùi vào gối đầu, rất buồn bực muốn giết chính mình.
Diêu Vọng Kì bị chọc cười mà cười vài tiếng, hữu lực mà dùng một bàn tay nâng cái mông Chu Hầu lên, một tay kia bài khai cánh mông hắn, làm cho côn thịt cực đại ngạnh đến nhiệt trướng tiến vào dũng đạo.
“Ô, a a!” Trong cơ thể thoáng chốc bị nhồi vào thô bạo, Chu Hầu mạnh mẽ giương cổ cố hết sức thở, gian nan mà ở cánh tay Diêu Vọng Kì vặn vẹo, muốn chạy trốn loại ma sát nóng rực này.
Diêu Vọng Kì chặt chẽ chế trụ thắt lưng Chu Hầu, lại dùng sức đưa côn thịt thô to cường ngạnh vào trong huyệt khẩu mềm mại,vách tường nộn thịt dày đặc bao trụ lấy, ở chỗ sâu trong dịch ruột cũng tiết ra, thuận lợi hung mãnh va chạm.
Chu Hầu bất lực mà ở gối lau động đầu, thân thể nhỏ xinh run rẩy mà cong lên, giống cây cung bị kéo căng. Hắn sờ soạng bắt lấy bàn tay đang thủ *** bộ vị yếu ớt của hắn, ý muốn đem bàn tay kia kéo ra, không nghĩ tới lại bị bắt lấy, biến thành tay chính mình bị bàn tay kia hướng bộ vị của mình thủ ***.
Theo cổ họng tràn ra một tiếng không thở nổi, dường như khóc âm, một chút giật mình co rút sau đó Chu Hầu gắt gao cầm bộ vị yếu ớt của mình không cho chính mình bắn ra lần thứ hai.
Giữa mơ hồ hắn nghe thấy tiếng Diêu Vọng Kì khẽ cười, rồi cả người hắn bị lật lại, một đôi bàn tay ấm áp cầm lấy tinh khí chính mình, mười ngón nhanh chóng lại để sau gối đầu, côn thịt tạm thời rút ra sau đó lại mạnh mẽ tiến vào.
Chu Hầu sợ run mà suyễn ra một tiếng khóc dài, dưới thân cầm chặt tính khí bắn ra lần thứ hai. Hắn dùng lực túm lấy Diêu Vọng Kì chế trụ tay hắn,nam hài thân thể trắng nõn mềm mại tuỳ người trừu sáp phóng đãng lay động.
Diêu Vọng Kì thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng, cúi xuống hôn hai mắt xanh biếc đẫm lệ của Chu Hầu. Đôi mắt xinh đẹp này là hắn thích nhất trong các vị trí trên cơ thể, *** làm cho đôi mắt trong suốt biến màu lục bảo lại chuyển biến thành màu xanh biếc hấp dẫn, khêu gợikhông làm người ta chán ghét.
Thần trí vốn mơ hồ,Chu Hầu khẽ nức nở như con cún nhỏ, cọ mặt Diêu Vọng Kì muốn hôn. Diêu Vọng Kì cười nhẹ. ngoan ngoãn hé miệng đón ý đầu lưỡi muốn tham tiến.
Sau đó đâm thật mạnh một cái cuối cùng, bắn ra có điểm loãng lần thứ ba. Diêu Vọng Kì đã ở nội vách tường kịch liệt co rút,bắn toàn bộ vào chỗ sâu nhất.
Mặt nhăn,chờ sau cao trào thối lui, Diêu Vọng Kì giương mắt chú ý tới đồng hồ trên vách tường kiểu Trung Quốc cổ điển, thời gian đã không còn sớm, hắn ai nha một tiếng, ôm lấy Chu Hầu thất thần xụi lơ từ phòng ngủ vào phòng tắm.
“...... Ta nhất định phải mặc thành như vậy sao?” Được Diêu Vọng Kì ôm, Chu Hầu thanh âm khàn khàn hỏi. Hắn miễn cưỡng mà giơ lên tay áo mềm mại bao trùm tay hắn, ở trước mắt Diêu Vọng Kì quơ quơ.
“Ân, mụ mụ biết tiểu hầu tử ngươi không có quần áo có thể mặc,sau liền giúp ngươi chuẩn bị tốt, không vui sao?” Diêu Vọng Kì nghiêng đầu đánh giá một chút,hắn vừa rồi giúp Chu Hầu chọn tốt trang phục. Một bộ xanh nhạt gấm đường trang, thực giống màu mắt tiểu hầu tử, thực đáng yêu nha.
“Không phải.........” Chu Hầu cúi đầu xả tay áo, lắc đầu. Kỳ thật hắn vốn đối bộ quần áo này không gì ý kiến ─ chính là loại quần áo này khác trang phục hàng ngày nên không được tự nhiên mà thôi ─ hơn nữa nghe thấy là mụ mụ mị hí mắt chuẩn bị, hắn trong lòng cảm thấy được nóng nóng, ngay cả hốc mắt cũng là vậy.
Nhìn Chu Hầu cúi đầu không nói lời nào, Diêu Vọng Kì đại khái biết hắn suy nghĩ cái gì, hắn cười cười, khinh niết cằm Chu Hầu cho hắn một cái hôn, “Mụ mụ nàng thực thích ngươi nga, nàng nói nàng cuối cùng có một đứa con đáng yêu có thể thương yêu nha.”
Hắn sống chết ôm Chu Hầu hôn đến không thở nổi mới chịu đẩy cửa đi ra.
“Ba mẹ sớm.” Diêu Vọng Kì nhíu mày, có chút mới lạ mà đánh giá trước mắt chỉ có cha mẹ dùng cơm thất. Thú vị...... Bình thường a Lân lúc này đã sớm hội ngồi phịch ở ghế trên oán giận, hôm nay thế nhưng so với chúng ta còn tới trễ?
Như trước nghiêm túc Diêu Kình Thiên uy nghiêm mà gật đầu, cầm chén trà, trong đó một con mắt nhấ nháy ý bảo Diêu Vọng Kì cùng Chu Hầu ngồi. Mà Diêu phu nhân còn lại là vẻ mặt vui vẻ mà nhìn Diêu Vọng Kì trong tay cùng Chu Hầu, với độ đồ nàng tỉ mỉ lựa chọn.
Chu Hầu thấy Diêu phụ Diêu mẫu có chút mặt đỏ bừng, Diêu Vọng Kì cố tình lại cố ý đem hắn đặt ở bên cạnh Diêu phu nhân, hắn ngô vài tiếng, chính là hắn nên vấn an cùng cách xưng hô.
Diêu Vọng Kì cười, thân thủ qua lại vuốt ve lưng Chu Hầu trấn an hắn, “Không thành vấn đề, tiểu hầu tử, liền noi theo ta nói vấn an như vậy đi, ba mẹ hội thật cao hứng, ngoan.”
Cuối cùng hắn hôn nhẹ cái lỗ tai phiếm hồng của Chu Hầu làm như cổ vũ.
“Ngô...... Ngô......” Chu hầu gắt gao niết bàn duyến, khẩn trương mà giương mắt nhìn, vẻ mặt tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì nhưng là phi thường chờ mong -Diêu phu nhân, tuy rằng làm bộ uống trà nhưng là rõ ràng nghe lén bọn họ nói chuyện -Diêu lão cha, rồi mới hít sâu một hơi, “Cha,......... Cha, mẹ...... Mẹ, sớm an.........”
Sau khi Chu Hầu nói xong liền lập tức sắc mặt bạo hồng mà đem chính mình vùi vào tay áo rộng thùng thình, cả người run rẩy lợi hại.
Diêu phu nhân che miệng, vẻ mặt cảm động mà nhìn đứa con thân sinh nói, “Nhất định phải làm cho đứa nhỏ này trở thành con ta, hôm nay phải đi làm thủ tục!”
“Đã biết, mẹ.”
Diêu giơ lên trời ngoéo … khóe miệng, cho đứa con một cái cân nhắc.
“Thân ái, tiểu hầu nhân.” Còn nghe không đủ Diêu phu nhân ôn nhu mà nâng lên mắt trướng hồng của Chu Hầu, “Tái kêu một lần cho mẹ nghe, được không?”
Chu Hầu cảm thấy thẹn đều nhanh muốn khóc, chính là hắn vẫn là không có biện pháp cự tuyệt phu nhân ôn nhu xinh đẹp, “...... Mẹ, mẹ...... Mẹ......”
Diêu phu nhân tâm hoa nộ phóng ở trên gương mặt Chu Hầu hôn một cái, “Bé ngoan, Vọng Kì sao không sớm một chút mang ngươi về nhà chứ...... Sau này nếu Vọng Kì khi dễ ngươi, đến cùng mẹ nói, mẹ nhất định giúp ngươi, có biết hay không?”
Chu Hầu nhỏ giọng nức nở gật đầu, rồi mới bị Diêu Vọng Kì một phen kéo qua, “Ta sẽ không khi dễ tiểu hầu tử đâu, mẹ ngươi suy nghĩ nhiều.”
Diêu Vọng Kì cúi đầu hôn Chu Hầu đang cắn chặt môi, “Đúng không, tiểu hầu tử.”
“Úc, xem ra ta gì cũng đúng vậy.”
Diêu Vọng Lân thanh âm truyền đến tiếng bước chân, ngồi xuống bên cạnh Diêu Vọng Kì, mặt khác là một tiếng bước chân xa lạ nữa.
“Bá phụ bá mẫu hảo.” Thô ách thanh âm trầm thấp khiến cho Diêu Vọng Kì chú ý, hắn ─ như trước gắt gao ôm Chu Hầu ─ ngẩng đầu thấy một nam sinh cao lớn cường tráng ngồi vào cạnh Diêu Vọng Lân cùng Diêu Kình Thiên.
Có một đầu tóc đen bay lên─ tựa như tông mao sư tử─ diện mạo cuồng dã thô khoáng, vạm vỡ.
“Hắn là Ngô Huyền Sư, đồng học ta, Bạch Liễm hẳn là có nói với các ngươi đi.” Diêu Vọng Lân lười nhác mà nói, hướng người hầu thêm một chén cho nam sinh kia.
“Hắn chính là đánh với ngươi ngang tay?” Diêu Kình Thiên đánh giá, tên là Ngô Huyền Sư.
Diêu Vọng Lân gật gật đầu, “Ngày hôm qua tan học chúng ta đánh tới quên thời gian, trường học tới nhà có điểm gần, cho nên ta liền lưu sư tử qua đêm.”
“Không cần bảo ta là sư tử, mị hí mắt.” Ngô Huyền Sư nhìn không chớp mắt mà trành trứ thức ăn trên bàn cơm, theo cổ họng xuất ra thanh âm tựa như dã thú rít gào.
Cùng a Lân bất phân thắng bại? Diêu Vọng Kì có hứng thú mà đối đệ đệ song bào thai nhíu mày, mà Diêu Vọng Lân cũng chọn mi làm như đáp lại.
Cuối cùng theo Diêu Vọng Kì trong tay giãy ra, Chu Hầu nhìn nhìn Ngô Huyền Sư mới xuất hiện, lại nhìn nhìn một tay đầu xanh giống như chán chết, Ngô Huyền Sư kì thật vẫn nhìn chòng chọc Diêu Vọng Lân, nhíu nhíu mày.
Tổng cảm thấy được hai người kia trong lúc đó có cái gì đó, hoặc là mị hí mắt lười nhác đối Ngô Huyền Sư này có cái gì.
Sau đó một cỗ áp lực, Chu Hầu quay đầu thấy vẻ mặt Diêu Vọng Kì”Ngươi đoán rất đúng” biểu tình cười đối hắn nháy mắt mấy cái, yêu thích không buông tay mà sờ sờ mái tóc vàng mềm mại.
“Hắn hẳn là xem như Trục lý của ngươi đi?” Diêu Vọng Kì ghé vào bên tai Chu Hầu nói.
Chu Hầu không chút do dự làm một quải xương sườn lên hắn.