Tiếng cười nham hiểm lướt qua lòng chàng. Bỗng Thạch Kiếm cảm thấy lòng nặng trĩu như bị một đám mây đen bao phủ, chàng muốn hóa thành một làn gió trong lành. Lúc này Võ Lâm Bạo Quân lên tiếng một cách trầm tĩnh: - Ái dà! Như thế trở thành cá trong chậu rồi! Bỗng Thạch Kiếm hào hùng nói: - Thân phụ đừng lo lắng, dù thế nào nữa cũng phải thoát khỏi địa lao này. - Nhưng có biện pháp gì? - Sức người thắng thiên! Võ Lâm Bạo Quân lắc đầu nói: - E rằng còn khó hơn lên trời. - Không! Không phải lo lắng, nay... Bỗng Thạch Kiếm ngưng lại, trầm ngâm suy nghĩ Chương lâu mới hỏi: - Thân phụ, con muốn hỏi một việc không biết thân phụ có giận không? Võ Lâm Bạo Quân bỗng nhiên giật mình, nói: - Việc gì thế? - Bệnh bại liệt của thân phụ, con đã có cách trị rồi. - Điều này... không được! - Tại sao không được chứ? - Đúng rồi!... Ta không thể mổ bụng con mà ăn tim... - Không phải! Võ Lâm Bạo Quân ngây người. Thạch Kiếm tiếp lời: - Kiếm nhi đã lấy được Kim Liên Tử! Võ Lâm Bạo Quân hình như không tin vào tai mình nữa, ngạc nhiên hỏi: - Kim Liên Tử sao? Con quả thật đã lấy được Kim Liên Tử rồi sao? Thạch Kiếm thò tay móc Kim Liên Tử đưa đến trước mặt Võ Lâm Bạo Quân. Võ Lâm Bạo Quân trợn tròn mắt ngạc nhiên, không biết vui mừng hay là kinh sợ mà toàn thân lão run rẩy, đôi tay run run nắm lấy tay của Thạch Kiếm nói: - Đây...! Đây...! Đây không phải là giấc mộng... không phải là giấc mộng chứ? Bỗng khuôn mặt dãi dầu sương gió của lão lộ ra vẻ khẳng khái, đôi mắt tràn đầy hy vọng nhìn thẳng vào mặt Thạch Kiếm, kích động hiên ngang nói: - Chỉ cần có Kim Liên Tử, Tứ Phẩm Chi ta tin rằng vẫn còn có thể tung hoành ngang dọc trên giang hồ thêm ba mươi năm nữa. Thạch Kiếm thấy khí phách anh hùng của lão bộc phát bất giác vui vui trong lòng. Chàng liền dùng hai tay dâng Kim Liên Tử lên nói: - Thân phụ hãy dùng Kim Liên Tử đi, sau khi bình phục sẽ tìm cách vượt ngục sau. Đôi tay Võ Lâm Bạo Quân run rẩy tiếp lấy Kim Liên Tử, lão vô cùng xúc động, từ từ đưa Kim Liên Tử lên đến khóe miệng, bỗng lão chợt buồn bã thở dài trả Kim Liên Tử cho Thạch Kiếm. Thạch Kiếm bất giác ngây người, lạ lùng hỏi: - Thân phụ, tại sao lại không dùng Kim Liên Tử, vì lý do gì mà lại thở dài? Võ Lâm Bạo Quân đôi mắt chiếu ra hai luồng nhãn tuyến sắc lạnh nghiêm nghị hỏi: - Có một việc cứ canh cánh trong lòng ta, không nói ra không yên, nhưng ta lại sợ con không chịu nói rõ cho ta biết, nay ta nhớ ra nên mới thở dài như vậy, ta đã có lỗi rất nhiều với con. Thạch Kiếm chân thành nói: - Chuyện cũ như dòng nước chảy, hãy quên đi thôi, huống chi mọi việc đều do hiểu lầm mà ra, và đây hoàn toàn do kẻ khác muốn phá chúng ta, thân phụ hà tất phải tự trách mình chứ? Nay mọi việc đã rõ cả rồi, chính là lúc ta phải thông cảm nhau, thân phụ có tâm sự gì hãy nói ra, Kiếm nhi không có điều gì dám giấu thân phụ cả. Võ Lâm Bạo Quân ánh mắt từ từ cụp xuống điềm nhiên hỏi: - Kiếm nhi có hiếu, ta rất là mãn nguyện.. Võ Lâm Bạo Quân dừng một lúc tiếp: - Mấy hôm trước, con không phải bị kích thích nặng mà đoạn Não Thần Mạch, sanh mạng chỉ còn tồn tại một trăm ngày sao? Thạch Kiếm gật đầu nói: - Quả là có việc này. Võ Lâm Bạo Quân truy vấn tiếp: - Nhưng không biết thuốc gì có thể trị bệnh này? Thạch Kiếm chau mày lại, khẽ cúi đầu không nói một câu nào. Võ Lâm Bạo Quân thấy vậy liền nói: - Kiếm nhi, ta hy vọng con không nỡ giấu ta... Lúc này trong lòng Thạch Kiếm rối bời, chàng không biết nên trả lời thế nào cho khác. Thạch Kiếm biết nếu chàng nói thẳng ra, thân phụ nhất định không chịu dùng Kim Liên Tử, như thế mục đích chuyến đi này không phải là thất bại sao? Nhưng chàng không biết nói làm sao để gạt Võ Lâm Bạo Quân đây? Phút chốc nhà lao tối om trở nên tĩnh mịch vô cùng. Một lúc sau, Thạch Kiếm mới lên tiếng: - Thân phụ, Kiếm nhi sao có thể gạt thân phụ chứ? Kim Liên Tử có thể trị bệnh đoạn Não Thần Mạch của con. Võ Lâm Bạo Quân truy vấn hỏi: - Trong thiên hạ không có vị thuốc thứ hai có thể trị sao? Thạch Kiếm buồn bã gật đầu. Võ Lâm Bạo Quân lại tiếp: - Mạng sống của con còn bao lâu? Thạch Kiếm ngẩng đầu lên nhìn khoảng không như kẻ thất thần, Chương lâu mới yếu ớt nói: - Ba ngày. Võ Lâm Bạo Quân lạnh lùng tiếp: - Nói cách khác, nếu con không dùng Kim Liên Tử thì sau ba ngày tất sẽ bỏ mạng. Thật ra lão không biết Thạch Kiếm không những bị đoạn Não Thần Mạch mà còn phục Ngũ Sắc Dâm Quả, nếu có thể phục Kim Liên Tử quả là một công hai việc. Võ Lâm Bạo Quân khẩu khí trở nên kiên quyết nói: - Nhưng nếu ta không dùng Kim Liên Tử thì vẫn có thể kéo dài hơi tàn, xem ra con cũng hiểu là cái gì nặng cái gì nhẹ rồi chứ. Thạch Kiếm im lặng không đáp. Võ Lâm Bạo Quân lần nữa đưa Kim Liên Tử trả lại cho Thạch Kiếm nói: - Con hãy dùng nó đi! Sóng Trường Giang lớp sau đẩy lớp trước, những hận thù đều do lớp thiếu niên các con quyết định. Thạch Kiếm mắt đẫm lệ, nói: - Không, không, không... Võ Lâm Bạo Quân nghiêm giọng nói: - Lẽ nào con bằng lòng chết một cách âm thầm lặng lẽ sau ba ngày sao? Thạch Kiếm nói: - Nhưng mà, thân phụ... Võ Lâm Bạo Quân trợn tròn mắt, mặt đầy nộ khí nói: - Nếu như con thật lòng còn nghĩ đến ta, hãy mau dùng Kim Liên Tử, nếu không để con khỏi bận tâm thì... Bỗng lão giơ hữu thủ, đè lên Thiên Linh Cái nói: - Ta chết để con khỏi lo lắng. Thạch Kiếm vội vàng ngăn lại nói: - Xin phụ thân đừng giận... Võ Lâm Bạo Quân vẻ mặt giận dữ nói: - Con còn không chịu dùng, thì ta đành phải chọn cái chết thôi... Thần sắc của Thạch Kiếm vô cùng khó xử, thấy Võ Lâm Bạo Quân đã quyết chết như thế, nếu còn cố chấp e rằng có chuyện không hay xảy ra, bèn ngấn lệ nói: - Thân phụ... Kiếm nhi xin tuân lệnh. Nói xong Thạch Kiếm mở miệng cắn một cái, một mùi thơm bốc lên, chỉ mấy miếng Thạch Kiếm đã ăn xong Kim Liên Tử, bỗng chàng cảm thấy bụng quặn đau, toàn thân chàng ướt đẫm mồ hôi. Võ Lâm Bạo Quân thấy thế, trong lòng nóng như lửa đốt, nói - Kiếm nhi, con làm sao thế? Thạch Kiếm đau đến nỗi nói không ra lời, chỉ rên hừ hừ. Võ Lâm Bạo Quân liền hỏi: - Có khi nào trúng phải kế độc, dùng lầm quả độc chăng? Lúc này Thạch Kiếm đã nhắm nghiền đôi mắt lại, lăn lộn trên mặt đất mấy cái rồi lịm đi. Võ Lâm Bạo Quân vô cùng lo lắng, đưa tay sờ vào ngực chàng thấy vẫn còn hơi thở mới yên tâm, đôi mắt lão nhìn chằm chằm vào mặt Thạch Kiếm, trong lòng thầm nghĩ: "Có lẽ đây là vì Kim Liên Tử phát sinh tác dụng, xem ra không có gì nguy hiểm." Bỗng một ý nghĩ nảy ra trong đầu lão: "Ta kéo dài hơi tàn như thế thì có ý nghĩa gì chứ? Huống chi võ công của Thiên Ngoại Thế Ma gia tăng một cách thần tốc, xem ra ta không phải là địch thủ của lão, nay ta lại bị lão bắt nhốt..." Võ Lâm Bạo Quân cảm thấy thê lương đau khổ nói: - Phải rồi, ta phải giúp Kiếm nhi... Một viễn cảnh tươi đẹp đang hiện lên trong đầu lão: "Ta phải tạo ra một kỳ tích hiếm có trong võ lâm!" Lão thầm nghĩ trong lòng nói: "Cái chết nặng tựa thái sơn, nhẹ tựa hồng mao, tuy ta chết đi, nhưng lại hoàn thành hóa thân thứ hai của Tứ Phẩm Chi, thì sung sướng biết bao!" Thế là Võ Lâm Bạo Quân từ từ đưa song thủ ra, đè lên Thiên Linh Cái của Thạch Kiếm, phút chốc một luồng chân khí như điện cuồn cuộn truyền sang người Thạch Kiếm. Một kỳ tích vĩ đại diễn ra trong địa lao. Thời gian trôi qua như cả hàng thế kỷ, Thạch Kiếm dần dần tỉnh lại, chàng vươn vai, bỗng chàng trợn mắt hỏi nhỏ: - Ai thế? Bốn bề yên tĩnh không một tiếng động. Thạch Kiếm bất giác giật mình,??? Chương tâm mới cất tiếng hỏi: - Ai lén lút như thế, sao không hiện thân tương kiến? Chàng liên tiếp hỏi hai câu, nhưng vẫn không có ai trả lời, bỗng chàng như nhận ra điều gì, mở to mắt quét nhìn xung quanh, nói nhỏ hai tiếng: - Thân phụ! Thân phụ! Công lực Thạch Kiếm thâm hậu, chàng thấy cách đó không xa có một vật to lớn, chàng liền rảo bước tiến đến, chàng muốn lay tỉnh Võ Lâm Bạo Quân dậy. Lúc song thủ của chàng sờ vào người Võ Lâm Bạo Quân bất giác kinh ngạc, kêu lên một tiếng, chàng liền rút tay lại, đồng thời trong đầu chàng nảy ra một ý nghĩ đáng sợ. Thì ra, Thạch Kiếm chạm phải một thi thể vừa lạnh băng vừa cứng. Lập tức chàng xua đi sự sợ hãi trong lòng mình. Thay vào đó là một luồng lửa thù sôi sục. Bỗng chàng buông tiếng cười to, toàn thân không ngớt run rẩy. Tiếng cười của chàng bi thảm và thê lương vô cùng, bất chợt hai dòng lệ nóng tuôn xuống má chàng. Thạch Kiếm quét mắt nhìn xung quanh bất giác phát hiện trên bức tường viết mấy chữ thảo: "Kiếm nhi, thân phụ đã dùng Khai Đỉnh Thủ Pháp truyền hết công lực cho con, từ nay con nhất định phải nhớ lấy mối thù hận hai mươi năm nay thân phụ nhẫn nhục, việc rửa thù hoàn toàn dựa vào trí tuệ và công phu của một mình con đấy. Phụ thân Tứ Phẩm Chi tuyệt bút." Thạch Kiếm, không, giờ nên gọi chàng là Tứ Kiếm mới phải. Lúc này Thạch Kiếm mới hiểu ra, khi chàng tỉnh dậy vách tường nứt nẻ ra, thì ra do công lực mà chàng vươn vai tạo nên, chàng quả thật rất kinh ngạc trước công lực tăng tiến của mình. Nhưng tuy chàng có thần công khai bia phá thạch nhưng vẫn không thể thoát khỏi địa lao. Vả lại thi thể của Tứ Phẩm Chi Võ Lâm Bạo Quân cũng rất khó mà xử lý. Thạch Kiếm ngây người đứng trước thi thể phụ thân mà mặc niệm. Chàng lẩm bẩm nói: - Thân phụ, thân phụ... Kiếm nhi sẽ hoàn thành chí nguyện của thân phụ, nhất định phải rửa thù. Thạch Kiếm quyết định đào một cái hố chôn thân phụ trước, sau này mới tìm cách dời ra ngoài an táng long trọng hơn. Thế là chàng giơ song chưởng lên bổ xuống, nửa canh giờ thì đào được một cái hố, miễn cưỡng chôn Tứ Phẩm Chi. Nước mắt chàng bỗng nhiên lại rơi xối xả. Bỗng một luồng âm thanh yếu ớt vọng đến: - Ai quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta vậy? Thạch Kiếm giật mình thối lui hai bước, đưa mắt quét nhìn, không thấy bóng người nào cả, chàng bất giác hớp một hơi chân khí. Lúc này âm thanh lạnh băng kia lại vọng đến: - Hậu sanh tiểu bối, hãy báo danh trước. Lần này Thạch Kiếm đã nghe rõ, âm thanh qua từ gian phòng kế bên vọng đến. Chàng rảo bước tiến đến, cất tiếng hỏi: - Tai hạ là Thạch Kiếm, vị tiền bối nào ở bên cạnh vậy? Âm thanh yếu ớt kia lẩm bẩm: - Thạch Kiếm, Thạch Kiếm... Sau hai tiếng Thạch Kiếm thì trở nên trầm tịnh vô cùng, có lẽ đang trầm tư về cái tên này, Chương lâu âm thanh kia lại vọng đến: - Thì ra là một tên vô danh tiểu tốt. Thạch Kiếm nghe vậy trong lòng phẫn nộ nói: - Tiền bối làm sao mở miệng mắng người chứ? Âm thanh già nua bên cạnh phòng nói: - Mắng ngươi mấy câu, cũng là vì ta không xem thường ngươi đấy. - Sao lại có việc như thế chứ? - Sao lại không? Thạch Kiếm bất giác xen vào nói: - Tiền bối có phải bị bắt đến đây không? - Đừng nói bậy! Thạch Kiếm ngây người, chàng nghĩ: "Vị lão nhân này cá tính quả là ngoan cường." Chàng liền hỏi: - Như vậy thì tại sao tiền bối lại đến đây chứ? Lão nhân thở dài: - À... Thạch Kiếm chăm chú lắng nghe, nhưng vẫn không nghe lão nói tiếp. Bầu không khí trở nên yên tĩnh, qua một tuần trà, lão nhân lại lên tiếng: - Ngươi thật sự cho rằng ta bị bắt đến đây sao? Lẽ nào ta vô dụng đến thế sao? Đây quả là điều nhục mạ ta đó! Câu nói sau cùng của lão như là nói nhỏ tự mình nghe nhưng lại như là nói cho Thạch Kiếm nghe vậy. Thạch Kiếm nhịn không nổi bịt miệng cười, chàng không dám cười thành tiếng, chàng nghĩ thầm: "Lão già này, có thể là một vị phong trần kỳ nhân." Chàng nghĩ trong lòng, buột miệng cười nói: - Như vậy tiền bối đến đây để hưởng lộc sao? Thạch Kiếm vốn nghĩ rằng câu nói này thốt ra tất sẽ làm lão nhân giận dữ, thóa mạ chàng, không ngờ sự thật lại tương phản. Vị lão nhân cười thê lương nói: - Tiểu tử quả nhiên thông minh, đoán trúng rồi. Thạch Kiếm nghe vậy bất giác buông tiếng cười to. Lão nhân ngưng cười nói: - Ngươi không tin lời ta nói sao? Thạch Kiếm ngạc nhiên nói: - Tai hạ không có ý như thế. Vị lão nhân kia tiếp: - Nhưng ta phải nói rõ, tuy ta đến đây để hưởng phúc, nhưng không phải tình nguyện đến đây hoàn toàn... Thạch Kiếm đã hiểu ra, chàng nói xen vào: - Có phải bị gạt đến đây không? - Dường như là thế. - Tiền bối, ai vô lễ đến thế, gạt tiền bối đi hưởng phúc mà lại gạt đến địa lao thế này. Lão nhân như giật mình nói: - Địa lao nào? Ai nói nơi đây là địa lao chứ? Thạch Kiếm cười nhạt nói: - Không phải địa lao thì là gì nào? Lão nhân không cần suy nghĩ đáp ngay: - Đương nhiên là quán trọ rồi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn Thạch Kiếm cười nói: - Tiền bối quả cũng biết nói đùa. - Gì thế? Ngươi không tin lời ta nói sao? - Rõ ràng là địa lao... - Ồ! Tiểu tử, ngươi qua đây xem, ở đây giường nệm chăn gấm, rõ ràng là quán trọ, nếu không thì ta đã không vào đây rồi. - Ta không tin. Lão nhân gào lên: - Không tin thì qua đây mà xem. Thạch Kiếm chau mày nói: - Tường dày đến thế làm sao qua đây. Lão nhân hừ hai tiếng phẫn nộ nói: - Tiểu tử vô dụng kia, chỉ là bức tường rách nát... Lão chưa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng bùng vang lên, bức tường dày mấy thước kia đã bị lão nhân chưởng nát một lỗ hổng vừa đúng một thân người qua lọt. Thạch Kiếm thầm kinh ngạc: "Chưởng lực của lão nhân này quả rất thâm hậu." Lão nhân quát: - Tiểu tử, qua đây đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]