Qua nửa tuần trà, một luồng âm thanh yếu ớt vang lên:
- Tiểu tử, còn không ra đây, ngươi không muốn sống nữa sao? Lời nói chính là của Trình Tử Tu, chàng thất kinh, chàng nghĩ rằng không phải lão đang nói chuyện với chàng vì chàng không nghe tiếng khóa mở.
Vì thế chàng im lặng không nói.
- Tiểu tử còn không mau ra đây, ta sẽ khóa rương sắt lại đấy! Chàng thất kinh, lời nói này rõ ràng là nói với chàng mà, chàng không tin đẩy nhẹ song chưởng. Quả nhiên rương sắt mở toang ra.
Chàng vui mừng đứng dậy, nghĩ thầm: "Trình Tử Tu không biết mở rương lúc nào mà chàng không hay biết, điều này chứng tỏ công lực của lão vô cùng cao thâm." Chàng vừa nghĩ vừa bước ra khỏi rương.
Chàng đưa mắt nhìn chỉ thấy cách xe ngựa không xa có một vị tuổi khoảng ngũ tuần, mình mặc áo bào xanh, mặt tròn như trăng rằm.
Chàng đoán thầm: "Người này nhất định là Trình Tử Tu rồi!" Chàng bèn xuống xe, bước đến trước mặt người này thi lễ nói:
- May mắn được Trình lão tiền bối ra tay cứu mạng.
Trình Tử Tu hừ lên một tiếng lạnh lẽo nói:
- Ơn cái gì? Ta không có cứu ngươi! Chàng bị nhốt trong rương buồn bã vô cùng, nay lại gặp lão già quái dị, bất giác trợn tròn mắt, nhìn thấy các thi thể nằm la liệt trên mặt đất, bất giác thần sắc thất thường của chàng lại tái phát, nói:
- Ồ! Ngươi đừng có hạch sách như thế, xem ta dạy dỗ ngươi.
- Tốt lắm! Vừa dứt lời thì Thạch Kiếm đã xuất thủ, thế chưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-bo-than-cong/1239708/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.