Chương trước
Chương sau
Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

​Thái tử phi làm quả phụ, trong bụng hoài thai đứa con duy nhất của thái tử, vốn nàng ta phải là vị quý nhân được mọi người trong cung nịnh bợ, nhưng vì những lời đồn kia càng truyền càng hăng, đến cả hạ nhân trong cung Chu Tước cũng không nhịn được bàn tán sau lưng vài câu, sau đó len lén dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cái bụng của thái tử phi.

​Thái tử phi sao lại không biết bọn họ đã nói xấu sau lưng nàng, thế nhưng nàng hiểu rõ, việc này nhất định nàng không thể có phản ứng mạnh, bởi vì chỉ cần nàng có phản ứng, ở trong mắt hoàng thượng, đó chính là chột dạ.

Hai ngày sau, cuối cùng Khải Long đế cũng đến cung Chu Tước thăm thái tử phi, thấy nàng đang dịu dàng dựa vào cửa sổ làm y phục trẻ con đáy mắt ôn nhu không gì sánh bằng, sự hoài nghi trong lòng Khải Long đế vô thanh vô thức rơi xuống phân nửa, "Sao ngươi lại tự làm những thứ này, coi chừng tổn thương mắt."

"Hoàng thượng," Thái tử phi nhìn thấy ông, muốn đứng dậy hành lễ thì bị Khải Long đế nhẹ nhàng đè bả vai nàng lại, ôn nhu nói: "Giữa chúng ta không cần làm những hư lễ kia."

Lâm thị hơi biến sắc, lập tức cười khổ nói: "Thật không ngờ hoàng thượng còn nguyện ý đến đây."

"Có ngươi và hài tử của trẫm ở đây, làm sao trẫm lại không đến?" Khải Long đế cười ngồi xuống bên cạnh Lâm thị, cầm lấy bộ áo lót mà Lâm thị đang may dở nhìn một chút, "Lời đồn đãi bên ngoài không ngươi cần để ý tới, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thai là được."

Viền mắt Lâm thị ửng đỏ nói: "Chẳng biết ai muốn gây khó dễ thiếp, lại truyền ra lời ác độc như vậy, họ muốn bức tử thiếp mới cam tâm sao?"

"Có trẫm ở đây, ngươi sợ cái gì," Khải Long đế nhẹ nhàng ôm vai nàng, ôn nhu an ủi, "Yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ không để mặc lời đồn này truyền đi."

"Hoàng thượng, ngài đối với thiếp thật tốt." Lâm thị nín khóc mỉm cười, thuận thế tựa đầu vào vai Khải Long đế, thế nhưng trong mắt lại không có chút ý cười.

Một ngày sau, trong hậu cung có hơn mười một cung thị vì lắm mồm mà bị đánh chết, sau khi tin tức này truyền ra ngoài cung, đã khiến không ít người ngậm miệng lại, coi như đáy lòng còn vô cùng hoài nghi, thế nhưng cũng không có ai dám nói cái gì nữa.

Hầu thị nghe tin hoàng đế vì Lâm thị mà đánh chết hơn mười một cung thị, cười lạnh nói với Yến Bá Ích: "Đây mới gọi là thâm tình một mảnh đấy."

Yến Bá Ích trầm mặt không nói gì, mấy ngày nay bởi vì lời đồn đãi bên ngoài, khiến hắn ảnh hưởng rất lớn ở trong triều, chỉ sợ trong lòng lão hoàng đế đã hết sức không vừa lòng với hắn rồi.

Hầu thị thấy bộ dáng này của hắn, không thể che giấu nghi vấn trong lòng nữa, lên tiếng hỏi: "Chàng nói cho ta biết, đứa bé trong bụng thái tử phi rốt cuộc là của ai?"

"Nàng chớ suy nghĩ lung tung," Yến Bá Ích có chút không vui đứng lên, lạnh lùng nói, "Nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn."

Hầu thị thấy hắn rời đi không hề quay đầu lại, nghi hoặc trong lòng không giảm mà còn tăng lên, nàng nhớ tới thái độ lãnh đạm của thái tử phi đối với nàng và việc mấy thị thiếp trong phủ dường như có đôi lông mày rất giống thái tử phi, trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên, đau đến không thở nổi.

Khó trách hắn dùng đủ mọi cách khiến thái tử vô sinh, lại tìm đủ biện pháp hại chết thái tử, thì ra là vì nữ nhân kia. Nàng còn vốn cho rằng hắn trời sinh đã lãnh đạm, thì ra là vì trong lòng hắn chỉ có Lâm thị, mà nàng cùng lắm chỉ là một chính thê đáng thương mà thôi.

Hắn muốn có được ngôi vị hoàng đế như vậy, không phải là vì sau này sẽ không cần kiêng nể gì mà giành lấy Lâm thị chứ?

Gắt gao siết chặt cái khăn lụa trong tay, Hầu thị trầm tư một lúc lâu, sau đó chậm rãi lau khóe mắt, sắc mặt bình tĩnh tới cực điểm nói: "Người đâu, mang bái thiếp đưa đến Hiển vương phủ."

Khi Hoa Tịch Uyển nhận được bái thiếp của Hầu thị, có hơi bất ngờ: "Vào thời điểm này mà Hầu thị còn có tâm tình xuất môn, nàng ta đúng là một nữ nhân biết ẩn nhẫn."

"Thịnh quận vương phi cũng thật khổ," Bạch Hạ vấn tóc cho Hoa Tịch Uyển, rồi chỉnh lại cây trâm cài đầu cho nàng, "Chủ tử muốn gặp không?"

"Nếu không tiếp thì có vẻ quá vô tình," Hoa Tịch Uyển bỏ bái thiếp xuống, cười híp mắt nói, "Ta cũng muốn nhìn một chút, đến tột cùng phu thê bọn họ muốn làm gì."

Sau khi Yến Tấn Khâu nghe chuyện Hoa Tịch Uyển đồng ý gặp Hầu thị, cũng không nói lời nào, chỉ là phân phó Mộc Thông, bảo hạ nhân hầu hạ cẩn thận.

Hắn tin tưởng thủ đoạn của Tịch Uyển, giống như Tịch Uyển tin tưởng hắn, chưa bao giờ hỏi hắn chuyện không cần thiết.

Ngày hôm sau, Hầu thị tới Hiển vương phủ chơi, Hoa Tịch Uyển mời nàng ta ra đình ở giữa hồ thưởng trà, Hầu thị không cự tuyệt.

Cái đình giữa hồ này Hầu thị đã tới một lần, đó là lần Hầu thị ám chỉ đồng ý trợ giúp Hiển vương đăng cơ, kết quả bị Hoa Tịch Uyển giả ngu lờ đi, hôm nay lại đến đây, Hầu thị mới cảm thấy mình đã vì nam nhân kia suy tính vô số, thậm chí ngay cả bản thân mình nhìn lại cũng thấy buồn cười.

Dù cho nàng có liều mạng vì Yến Bá Ích, thì trong lòng hắn, mình cũng không bằng nửa ngón tay của Lâm thị.

Hoa Tịch Uyển cảm thấy bây giờ Hầu thị càng u ám thâm trầm hơn xưa, nàng không biết Hầu thị tìm nàng để làm gì cho nên chỉ nói mấy chuyện nhàm chán, thế nhưng nàng thật không ngờ Hầu thị lại trực tiếp mở miệng nói rõ ý đồ.

"Muội muội, giúp ta."

Bàn tay cầm chén trà của Hoa Tịch Uyển kẽ ngừng lại, lập tức cười nói: "Lời này của đường tẩu là có ý gì?"

"Muội muội thông tuệ như vậy, sao lại không biết ta nói gì?" Hai mắt Hầu thị sáng quắc nhìn Hoa Tịch Uyển, "Ta không cam lòng."

Nụ cười trên mặt Hoa Tịch Uyển nhạt dần, khó xử nói: "Đường tẩu cũng là một nữ nhân thông tuệ không ai sánh bằng, sao lại không biết có rất nhiều chuyện ta cũng không thể làm chủ được?"

Hầu thị sững sờ: "Đúng vậy, nam nhân trong thiên hạ này đều như nhau, đều như nhau." Nàng vốn tưởng rằng Hiển vương sẽ đối xử đặc biệt với Hoa Tịch Uyển, nhưng bọn họ đều là người hoàng thất, làm sao tránh khỏi sự vô tình lạnh lùng của người hoàng thất?

Nhưng trừ Hiển vương ra, nàng không tìm được ai có thể đối phó với Yến Bá Ích được, nàng muốn nhìn thấy cả đời này hắn không thể thực hiện được ý nghĩ trong lòng, không thể có được Lâm thị!

Nàng đã trao trọn tấm chân tình cho sai người, vậy thì Yến Bá Ích cũng đừng mong được sống hạnh phúc.

"Chỉ cần các ngươi đồng ý giúp ta, ta có thể nói cho các ngươi biết những thế lực riêng của Yến Bá Ích." Hầu thị lãnh đạm nói, "Hắn có giao hảo với người nào, có sản nghiệp riêng tư nào, an bài thám tử ở đâu, thậm chí có kế hoạch gì, ta đều có thể nói cho các ngươi biết."

Hoa Tịch Uyển tỉ mỉ quan sát Hầu thị, trừ khi đối phương là diễn viên giỏi nhất trên đời này, bằng không thì không thể dùng vẻ mặt và giọng nói như thế để nói ra những lời này, thế nhưng nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng đối phương: "Tẩu tẩu nói đùa, những chuyện đường huynh an bài có quan hệ gì tới ta đâu, ta biết thì có ích gì chứ?"

"Ha," Hầu thị cười lạnh nói, "Nếu không phải vì Hiển vương là uy hiếp duy nhất của hắn, ngươi nghĩ ta sẽ nguyện ý làm điều này sao?"

Hoa Tịch Uyển nghe vậy cười nói: "Đã như vậy, tẩu hà tất cưỡng cầu bản thân?"

"Nhưng có một số việc, phải cưỡng cầu bản thân," Hầu thị mở to mắt, "Ta muốn thấy nguyện vọng của hắn tan biến như thế nào!"

Có đôi khi yêu và hận chỉ là cảm xúc nhất thời, Hoa Tịch Uyển nhìn thấy Hầu thị như vậy, không nhịn được thầm nghĩ, có khi nào trước đây Yến Tấn Khâu cho truyền tin kia ra là vì khiến cho Hầu thị hết hy vọng hoặc sinh lòng thù hận Yến Bá Ích chứ mục đích thật sự không phải là hoàng đế.

"Tẩu tẩu, lời đồn đãi bên ngoài làm sao có thể tin được chứ, tẩu hà tất để ý những lời đồn linh tinh ấy chứ," Hoa Tịch Uyển thở dài, "Bây giờ tâm trạng tẩu rất kích động, chờ sau khi tẩu tỉnh táo lại sẽ không nghĩ như vậy nữa."

"Trước đây ta vì một nam nhân mới làm ra những chuyện xung động kia, ngược lại hiện tại ta vô cùng tỉnh táo," Hầu thị bình tĩnh uống một ngụm trà, "Ta nguyện ý giúp các ngươi, cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng khi Hiển vương đăng cơ, có thể bảo đảm cho Hầu gia ta bình an. Ta biết rõ nhà mẹ đẻ ta, bọn họ đều là người nhát gan sợ phiền phức không muốn xen vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, nếu không phải vì ta thì căn bản bọn họ cũng chẳng muốn dính dáng tới những chuyện này, là ta đã liên lụy tới bọn họ."

Hoa Tịch Uyển trầm mặc không nói, nhưng trong lòng lại có cái nhìn khác về Hầu thị.

"Thân là nữ nhân, lẽ nào ngay cả người bên gối mình nghĩ như thế nào cũng không hiểu rõ sao?" Hầu thị cười giễu một tiếng, "Trái tim hắn không đặt trên người ta, cũng không đặt trên người của những nữ nhân khác trong vương phủ, trước đây ta muốn có tấm chân tình của hắn, nhưng bây giờ ta không cần nữa."

Hoa Tịch Uyển tự tay rót thêm trà cho Hầu thị, quan điểm của nàng và Hầu thị không giống nhau, có thể trong lòng Yến Bá Ích quả thực không có Hầu thị, thế nhưng nói hắn thật lòng yêu thương thái tử phi Lâm thị thì chỉ sợ cũng không có khả năng. Nữ nhân ở trong mắt Yến Bá Ích có lẽ không khác một món đồ chơi lắm, hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế là do dã tâm của hắn chứ không phải vì muốn có tình cảm của một nữ nhân.

"Đó là tất cả những gì ta muốn nói, ba ngày sau ta sẽ cho các ngươi thấy thành ý của ta." Trước khi Hầu thị rời đi đã nói một câu như vậy, sau đó cũng không quay đầu lại, rời khỏi Hiển vương phủ.

Hoa Tịch Uyển ngồi ở trong đình giữa hồ, nhớ lại vẻ mặt của Hầu thị khi nói về nhà mẹ đẻ của mình, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhấp một hớp nước trà ấm.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Yến Tấn Khâu lấy chén trà trong tay nàng uống một ngụm, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, "Hầu thị nói gì khiến nàng khó xử sao?"

Hoa Tịch Uyển đem những lời Hầu thị đã nói thuật lại một lần, sau đó nói: "Chàng tin nàng ta không?"

Yến Tấn Khâu nhíu mày, tư thái nhàn nhã nói: "Chờ sau khi nàng ta mang thành ý đến thì ta sẽ biết có nên tin hay không thôi." Hắn đưa tay sờ sờ gò má nàng, "Đừng quá để tâm những chuyện nhỏ nhặt này, lời nói của Hầu thị là thật hay giả cũng không quan trọng đến vậy."

Hoa Tịch Uyển ghét bỏ đẩy tay chàng ra, đoạt lại chén trà của mình: "Muốn uống trà thì tự mình rót đi, đừng lúc nào cũng cướp chén trà của ta."

Hạ nhân trong đình: Mỗi ngày đều chứng kiến vương gia và vương phi ân ân ái ái, cuộc sống thật là gian nan mà.

Ba ngày sau, Yến Tấn Khâu nhận được một quyển sổ, bên trong viết rõ những chi tiêu của Yến Bá Ích, trong đó đa phần đều là thu mua lòng người.

"Xem ra Hầu thị này thật sự ly tâm với Yến Bá Ích rồi," Mộc Thông thấy tâm tình Yến Tấn Khâu tốt, lại cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói, "Vương gia, chúng ta có cần thêm một ngọn lửa nữa hay không?"

"Hăng quá hoá dở," Yến Tấn Khâu ném sổ sách qua một bên, "Trước tiên chờ một chút rồi hãy nói."

"Vậy..."

"Sắp tới giờ vương phi dùng cơm trưa rồi." Yến Tấn Khâu xắn tay áo, "Dùng cơm xong rồi bàn sau."

Mộc Thông: Luôn cảm thấy từ sau khi vương gia ở cùng với vương phi thì thay đổi càng lúc càng lớn, đây nhất định là ảo giác của hắn...

Trong Thịnh quận vương phủ, Yến Bá Ích sắc mặt khó coi nói: "Mấy ngày nay nàng cứ đến Hiển vương phủ, ta thật không biết từ lúc nào mà tình cảm của nàng và Hiển vương phi lại tốt như vậy."

​"Trước đó vài ngày chẳng phải chàng bảo thiếp tiếp cận Hiển vương phi sao?" Hầu thị tỏ ra khó hiểu nói, "Hiển vương phi là người lười nhác, bình thường không thích tiếp khách, hiếm lắm nàng ta mới bằng lòng gặp ta, nếu ta không đi, chẳng phải là lãng phí cơ hội tốt như thế sao?"

​Yến Bá Ích nghe vậy cau mày, chỉ là không nói gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.