Yến Tấn Khâu chưa bao giờ thấy Hoa Tịch Uyển đối xử chua ngoa với nữ nhân khác như vậy, trong ấn tượng của hắn, nàng hoặc là lười biếng, xinh đẹp, hoặc lạnh lùng, nhưng dù là lúc nào, nàng vẫn luôn rất đẹp, cứ như những sai lầm của người khác đều không liên quan gì đến nàng cả.
Thế nhưng đột nhiên, khi nàng vì mình mà bày ra bộ mặt của một nữ nhân chợ búa hung hãn, chua ngoa, sẵn sàng đốp chát với người khác, thì hắn lại có cảm giác như được nữ nhân trước mắt này che chở bảo vệ.
Thật là một loại cảm giác... kỳ lạ.
Con người thường có xu hướng thiên về thứ gần gũi với mình, hắn cũng như vậy, từ lúc người tỷ tỷ này hết lần này tới lần khác vì một nam nhân tổn hại đến lợi ích của Hiển vương phủ, thì với hắn vị tỷ tỷ này chỉ là người qua đường. Vương phi của mình so với một tỷ tỷ còn thua người xa lạ, đương nhiên hắn sẽ bênh vực vương phi của mình rồi, việc này cần gì phải nói chứ?
"Người ngoài đều nói Hiển vương phi là hồng nhan hoạ thủy, ta cứ nghĩ ngươi sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, hôm nay xem ra ta đã quá coi trọng ngươi rồi, thì ra ngươi cũng không khác gì những nam nhân kia." Yến Kim Lăng tức giận dữ dội, ăn nói càng ngày càng không kiêng nể, mà nàng ta dám nói ra những lời này, cũng chỉ là ỷ vào nàng ta và Yến Tấn Khâu là tỷ đệ cùng một mẹ mà thôi, lúc trước nàng ta cũng đã nhiều lần làm như vậy rồi, Yến Tấn Khâu vẫn có thể chịu được thì hiện tại cũng sẽ như vậy.
"Vì một nữ nhân chỉ có sắc đẹp, không hiền đức, lại ghen tị như thế, ngươi thật không nghĩ đến một chút tình cảm nào sao, đợi đến ngày giỗ của mẫu thân, ta xem ngươi còn mặt mũi nào nhìn bà?" Yến Kim Lăng thầm oán hận, năm đó khi mẫu thân bệnh nặng, trong vương phủ trắc phi ỷ được sủng ái mà kiêu căng, mẫu thân vì bảo vệ đệ đệ mà cầu xin thái hậu mang đệ đệ vào cung nuôi dưỡng, còn nữ nhi là nàng lại bị ném lại vương phủ, mỗi ngày đều phải đối mặt với vị trắc phi được sủng ái nên kiêu ngạo kia.
Sau đó mẫu thân bị bệnh qua đời, đệ đệ trở thành thế tử vương phủ, người thị thiếp kia và nhi tử của nàng ta cũng bị phụ vương lạnh nhạt, nhưng phụ vương và đệ đệ tốt của nàng vẫn không lo lắng đến hạnh phúc của nàng, muốn gả nàng cho một công tử thế gia, nàng phản kháng và đã thành công, thế nhưng lại có người nói phụ vương bị nàng làm tức chết.
Hôm nay trượng phu của nàng bị ám sát, không ai giải oan cho nàng, trái lại còn vu hãm nàng là hung thủ giết chồng, thậm chí ngay cả em dâu cũng có thể ức hiếp trên đầu trên cổ nàng. Hoa thị bất quá cũng chỉ là một nữ nhi thế gia, lại dám ức hiếp một tôn nữ hoàng thất là nàng, quả thực là ỷ thế hiếp người!
Hoa Tịch Uyển bị Yến Kim Lăng mắng là họa thủy cũng không tức giận, ngược lại còn thấy buồn cười: "Tỷ tỷ ngài vì một nam nhân mà lúc nào cũng muốn hãm hại đệ đệ của mình, thậm chí ngay cả khi phụ vương bệnh nặng cũng phải xuất giá, lẽ nào như vậy lại có mặt mũi đi gặp mẫu thân sao?"
"Câm miệng, đồ tiện nhân!" Yến Kim Lăng chỉ vào mũi Hoa Tịch Uyển mắng, "Năm đó ông ta sủng ái thị thiếp, lạnh nhạt với mẫu thân ta, nam nhân như vậy có tư cách gì để ta hổ thẹn!"
"Nam nhân như vậy đương nhiên không đáng, thế nhưng lẽ nào người đệ đệ này của người cũng không đáng giá sao?" Hoa Tịch Uyển cầm chặt cổ tay của Yến Kim Lăng, "Coi như ngươi có tư cách theo đuổi hạnh phúc, cũng không có nghĩa là phải hi sinh đệ đệ ngươi, thế nhưng ngươi lại vì hạnh phúc của mình mà tổn hại đến lợi ích của huynh đệ, chẳng lẽ ngươi hi sinh vì đệ đệ mình là điều không thể, còn đệ đệ ngươi hi sinh vì ngươi là đạo lý hiển nhiên sao?"
Nàng đẩy tay Yến Kim Lăng ra, sau khi nhìn nàng ta lảo đảo vài cái mới đứng vững, Hoa Tịch Uyển lạnh lùng nói: "Trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy, lúc ngươi cần thì người khác phải hi sinh, lúc người khác cần thì ngươi lại hỏi vì sao, ngươi cho rằng ngươi là con của ông trời à, nên mọi người trong thiên hạ đều phải nhường nhịn ngươi?!"
Muốn đấu với nàng hả, nàng lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy là để chơi sao?
"Câm miệng, câm miệng!" Yến Kim Lăng bị Hoa Tịch Uyển chất vấn đến á khẩu không trả lời được, tức giận nhào tới trước muốn tát tai Hoa Tịch Uyển.
"Bốp!"
Cả phòng đều yên tĩnh, Mộc Thông, Bạch Hạ và mấy chục hạ nhân trong góc phòng đồng loạt rùng mình.
Vẫy vẫy bàn tay hơi đau của mình, Hoa Tịch Uyển mặt không đổi sắc nhìn Yến Kim Lăng: "Đừng cho là ta không đánh nữ nhân. Hôm nay sau khi ngươi rời khỏi đây muốn lan truyền Hoa Tịch Uyển ta ỷ thế hiếp người cũng được, lòng dạ sắt đá cũng được, thậm chí là chạy vào hoàng cung cáo trạng cũng được, thế nhưng ta cần phải nhắc ngươi một điều, nơi này là Hiển vương phủ, không phải phủ Lâm Bình quận chúa mà có thể tùy ngươi ồn ào!"
Yến Kim Lăng bị một tát này làm cho ngây ngẩn, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng lại, đợi đến khi nàng ta kịp phản ứng, đã bị Bạch Hạ và Hồng Anh ngăn lại, hai thị nữ theo nàng ta vào phủ muốn bước lên hỗ trợ, kết quả bị Mộc Thông cười híp mắt ngăn cản.
"Nhị vị cô nương, chuyện nhà của chủ tử, chúng ta làm hạ nhân không nên tùy tiện nhúng tay vào, bằng không ta sẽ rất khó xử."
Hai tỳ nữ mặt mày lo lắng nhìn Mộc Thông một cái, lại nhìn chủ tử đang bị ngăn lại một cái, không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống mặt đất.
"Hừ," Mộc Thông liếc nhìn hai tiểu nha đầu này hừ nhẹ một tiếng. Coi như là có mắt, chí ít biết suy nghĩ hơn vị quận chúa này. Hôm nay rất nhiều người trong kinh đều biết Lâm Bình quận chúa đã là đồ bỏ đi, mà hôm nay ở trên triều vương gia mới cầu tình giúp nàng trước mọi triều thần, kết quả vừa hồi phủ không lâu Lâm Bình quận chúa đã đến vương phủ gây chuyện, hơn nữa dựa vào những chuyện trước đây Lâm Bình quận chúa đã làm, thì bất kì ai cũng biết vương gia là người nhân hậu, còn Lâm Bình quận chúa mới là người gây sự.
Vương gia là nam nhân, đương nhiên không tiện tranh cãi với Lâm Bình quận chúa, nhưng cũng may là có vương phi hung hãn ở đây, không thì hôm nay sẽ không được hả giận như vậy. Mộc Thông liếc nhìn vương phi đang bùng bùng khí thế, trong lòng thầm cảm thán, không hổ là con cháu nhà võ tướng thế gia, cả người đều dũng mãnh.
"Hoa Tịch Uyển, hôm nay ngươi sỉ nhục ta như vậy, để xem ngày sau ngươi có thể tốt hơn ta chỗ nào," Yến Kim Lăng bị người cản lại, không có cách nào tới gần Hoa Tịch Uyển, chỉ có thể tức giận độc mồm nói, "Dù cho dung nhan ngươi có xinh đẹp cỡ nào cũng sẽ có một ngày già đi, đợi đến lúc đó, ngươi cho là nam nhân bên cạnh ngươi còn có thể dễ dàng bao dung cho sự phách lối như hôm nay của ngươi sao?"
Yến Tấn Khâu trầm mặt, bỏ chén trà trong tay xuống, giương mắt nhìn sang Yến Kim Lăng: "Việc của phu thê ta không cần ngươi hao tâm tổn trí, Tịch Uyển rất tốt, không phải chỉ vì dung mạo, tiễn khách!"
"Không cần tiễn, ta sẽ tự đi," Yến Kim Lăng cười lạnh đẩy Bạch Hạ cùng Hồng Anh ra, giễu cợt nói, "Hoa thị, ngươi cho là nam nhân bên cạnh ngươi thật sự đơn thuần như ngươi thấy sao?" Sau khi nói xong câu nói khiến người khác ngờ vực này, Yến Kim Lăng xoay người rời đi.
Yến Tấn Khâu nhìn Hoa Tịch Uyển không nói gì.
Hoa Tịch Uyển xoa xoa tay của mình, ngồi trở lại trên ghế trên, sau đó nói: "Chàng và nàng ta thật sự là tỷ đệ ruột sao?"
Đối với hành vi "xát muối lên vết thương" của Hoa Tịch Uyển, Yến Tấn Khâu chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, "Đúng vậy, tỷ đệ ruột."
"Được rồi, chàng cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ, trên thế giới này hạng người gì cũng có," Hoa Tịch Uyển đưa tay vỗ vỗ vai chàng, "Ta đi ngủ một lát đây, cho người chuẩn bị nồi lẩu cho tốt đi rồi hãy gọi ta dậy." Nàng khoát khoát tay rồi mang theo bốn tỳ nữ xinh đẹp của mình ra khỏi phòng khách, đi về phía chính viện.
Thoáng chốc phòng khách an tĩnh lại, Yến Tấn Khâu nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa chiếu vào, ngồi trên ghế không nhúc nhích.
"Vương gia..." Mộc Thông lo lắng nhìn người trên ghế, gọi nhẹ một tiếng.
"Làm sao vậy?" Yến Tấn Khâu khẽ nhếch miệng nhìn sang Mộc Thông, tâm tình dường như rất tốt.
Mộc Thông cúi thấp đầu, sau đó nói: "Kẻ khả nghi trong phòng bếp mới bị bắt mấy ngày trước đã tự sát trong địa lao rồi, còn người ở cùng phòng với nàng ta đã được vương phi giữ lại hầu hạ ở chính viện."
"Nếu vương phi đã lưu người lại, như vậy cũng không sao cả," Yến Tấn Khâu đứng lên, chắp tay sau lưng đi ra cửa, "Nàng không phải là người không có chừng mực, nàng dám làm như thế, dĩ nhiên đã khẳng định thân thế đối phương trong sạch mới quyết định như vậy."
"Tiểu nhân hiểu," Mộc Thông càng vùi đầu thấp hơn, may là chuyện phát sinh ở nhà bếp được phát hiện sớm, không làm kinh động tới vương phi, không thì việc này sẽ không êm đẹp như vậy. Tuy rằng vương gia chưa bao giờ nói điều gì, thế nhưng hắn thấy, trong lòng vương gia, địa vị của vương phi quả thực không nhỏ.
"Sau này không cần xen vào chuyện của Lâm Bình quận chúa nữa," Yến Tấn Khâu rũ mắt xuống, nhìn hoa tuyết đang tung bay bên ngoài, "Bản vương đã trọn tình trọn nghĩa với nàng rồi."
"Dạ." Mộc Thông nhẹ giọng đáp.
Trong chính viện, Hoa Tịch Uyển dang tay để Tranh Thu cùng Hồng Anh hầu hạ nàng thay áo, Bạch Hạ cùng Tử Sam sửa sang lại giường chiếu, đợi thu xếp hết thảy xong, Bạch Hạ mới hầu hạ Hoa Tịch Uyển nằm xuống: "Vương phi, hôm nay Lâm Bình quận chúa gây chuyện, ngài lại không cho nàng ta mặt mũi như thế, chỉ sợ sau này..."
"Ta không quan tâm sau này nàng ta làm thế nào," Hoa Tịch Uyển kéo chăn mền đắp lên người, ngáp một cái nói: "Nàng ta chính là loại người thiếu đòn, nàng ta mắng ta là yêu nữ, chẳng lẽ ta vẫn phải tỏ ra hiền lương cho nàng ta xem." Huống chi tuy là nàng cảm thấy Yến Tấn Khâu khuyết điểm đầy mình, thế nhưng nàng ghét bỏ nam nhân của mình thế nào là chuyện của nàng, đâu đến phiên nàng ta tùy tiện ức hiếp chàng, thật sự coi cả thế giới này là mẹ nàng ta sao?
Thấy Hoa Tịch Uyển nhắm mắt lại, Bạch Hạ cũng không dám hỏi thêm, cùng Tử Sam buông sa trướng xuống, rồi rón rén lui ra ngoài. Thực tế, chuyện nàng lo lắng nhất chính là sợ vương gia nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của vương phi sẽ ghét bỏ.
Nam nhân trong thiên hạ đều thích nữ nhân dịu dàng thanh nhã, vương phi đột nhiên hung hãn như vậy, nàng sợ vương gia bị kinh sợ.
Nhưng Bạch Hạ lại không biết rằng, đối với Yến Tấn Khâu mà nói, đây không phải là kinh hách, mà là kinh hỉ. Hắn vốn không phải người tham hoan háo sắc, thấy Hoa Tịch Uyển vì hắn, ngay cả hình tượng nữ nhi thế gia cũng không quan tâm đến, liền cảm thấy ngay cả động tác đánh người của Hoa Tịch Uyển cũng mang một ý vị không tả được.
Vậy đại khái chắc là do nồi nào úp vung nấy, nam nhân lạnh lùng lắm mưu mô cũng biết yêu, nữ nhân lười biếng cũng sẽ có người yêu thích.
Hoặc là, hai người như vậy được quấn vào chung một chỗ, cũng có thể xem là trời sinh một đôi.
Buổi tối, tuyết rơi dần lớn hơn, Hoa Tịch Uyển và Yến Tấn Khâu cùng vây quanh nồi lẩu, uống thêm chút rượu trái cây cho dễ tiêu, quả thực hạnh phúc không gì bằng.
Nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người, cuối cùng Bạch Hạ cũng yên tâm, dù thế nào đi nữa, chỉ cần chủ tử vui vẻ, nàng cũng yên lòng.
Bởi vì có uống chút rượu, nên sau khi rửa mặt Hoa Tịch Uyển chếnh choáng say tựa ở đầu giường, ngoắc ngoắc ngón tay với Yến Tấn Khâu đang ngồi bên bàn đối diện, cười đến quyến rũ xinh đẹp: "Tiểu mỹ nhân, qua đây cho tỷ tỷ hôn một cái."
Tiểu mỹ nhân?! Hiển vương điện hạ bật cười đi tới, sau đó hôn một cái lên má của mỹ nhân chân chính.
Người ta nói rằng đêm tuyết mùa đông, chăn đỏ triền miên, chính là ao ước của mọi người.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Tịch Uyển nằm lỳ trên giường, để mặc Yến Tấn Khâu xoa bóp thắt lưng cho mình, mặc chàng dỗ thế nào cũng không muốn rời giường.
"Xích lên phía trên một chút, nhẹ một chút, đúng rồi, nhẹ một chút nữa."
"Xích qua bên trái một chút, bên trái."
"Thức dậy dùng cơm thôi."
"Không muốn động đậy, thắt lưng mỏi."
"Ta cho người đem bàn gỗ lên trên giường."
"Không muốn ăn, thắt lưng mỏi."
"Thực sự mỏi..."
"Mỏi..."
Mộc Thông nghe thấy trong phòng lại truyền ra âm thanh lạ, bèn im lặng mang những người khác lui ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]