“Em không ra,” Dụ Tễ không phải người dễ dàng tức giận, nhưng lại không nghe lời. Cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn Ôn Thường Thế, nói: “Sao lại kêu em ra ngoài?”
Thấy Ôn Thường Thế không đáp lại, Dụ Tễ lại vươn tay muốn tiếp tục cởi cúc áo nhưng vừa chạm tới vạt áo ướt đẫm, tay đã bị bắt được.
Ôn Thường Thế dùng lực không lớn, nhưng có thể khiến Dụ Tễ cảm giác được lực đạo muốn cự tuyệt cánh tay vừa tiến tới gần của cậu.
“Anh đối với những người khác cũng sẽ kháng cự như vậy sao?” Dụ Tễ vẫn vậy, không bị Ôn Thường Thế dọa lui xuống, cậu thực nghiêm túc hỏi: “Chu Ức nói, lúc anh tắm rửa cần có người chăm sóc ở một bên hỗ trợ. Vì sao người khác làm được mà em thì không được?”
“Cậu là người chăm sóc sao?” Sắc mặt Ôn Thường Thế không chút lay chuyển, hỏi lại Dụ Tễ.
Ôn Thường Thế buông lỏng tay cậu ra, lần nữa cài lại nút áo che khuất những vết thương trên ngực mình, lặp lại lời nói với cậu: “Đi ra ngoài.”
Dụ Tễ vẫn nửa quỳ trước mặt Ôn Thường Thế, hơi hơi ngửa đầu nhìn Ôn Thường Thế một lát, Dụ Tễ nói: “Ôn Thường Thế, để lại sẹo cũng không mất mặt.”
Sàn đá cẩm thạch trong phòng tắm thực lạnh, cũng thực cứng, quỳ đến mức khiến xương bánh chè của Dụ Tễ ẩn ẩn đau. Biểu cảm trên mặt Ôn Thường Thế dường như mềm mại hơn, lại cũng giống như không có.
“Em cũng có sẹo.” Dụ Tễ lại nói.
Dụ Tễ giơ tay cởi áo thun, lộ ra nửa người trên ướt đẫm. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-an-vu-that/952790/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.