Tay Ôn Thường Thế chạm lên gương mặt Dụ Tễ, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Dụ Tễ một chút, nói với cậu: “Em như vậy là đủ rồi”
Trên môi Dụ Tễ có hơi ngứa, đôi mắt nhắm hờ rồi lại mở ra, ngẩng đầu nhìn Ôn Thường Thế: “Đủ cái gì?”
Ôn Thường Thế dường như không quá am hiểu mấy lời nói kiểu này, nhìn qua khá lúng túng. Hắn im lặng một lát mới nói: “Đủ đẹp.”
.
.
Dụ Tễ về nhà sau khi rời khỏi viện an dưỡng, vừa vào cửa đã thấy Trương Uẩn Chi ngồi trên ghế sofa đợi cậu.
“Có lấy được không?” Trương Uẩn Chi khẩn trương hỏi, trong tay còn kẹp mấy lá bài.
“Lấy được. Hai người đang chơi cái gì vậy?” Dụ Tễ đi qua nhìn nhìn. Trương Uẩn Chi lại không chịu thua, nổi hứng muốn chơi bài poker với Ôn Thường Thế, cũng đã viết cho hắn mấy tờ giấy nợ.
Dụ Tễ lấy hai ống nhỏ đựng máu của ông ngoại cậu ra khỏi túi, đưa cho Trương Uẩn Chi. Sau đó đi qua ngồi lên tay vịn ghế sofa mà Ôn Thường Thế đang ngồi, nắm tay Ôn Thường Thế giơ bài trong tay hắn lên nhìn, rồi lại nhìn số bài trên bàn, cười tủm tỉm nói: “Vận khí không tồi, em trộm nhìn giúp anh xem Uẩn Chi có bài gì.” Nói xong Dụ Tễ lại đi đến bên cạnh Trương Uẩn Chi với ý đồ nhìn lén, lại bị Trương Uẩn Chi dùng ánh mắt đuổi đi.
“Tiểu Dụ đã trở lại, chúng ta ăn cơm đi,” Trương Uẩn Chi buông bài trong tay xuống: “Không chơi nữa.”
“Sao lại bỏ dở giữa chừng?” Dụ Tễ tùy tiện cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-an-vu-that/952780/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.