Mễ Nhu mơ hồ mở mắt, trong bầu không khí tĩnh lặng, bầu không gian như lắng đọng, thời gian ngừng trôi, cơ thể Mễ Nhu cũng vì vậy mà đông cứng, hai tay siết chặt.
Cô không biết tại sao anh lại hôn mình càng không biết tại sao mình lại đang ngồi trên đùi anh, ngượng ngùng đến mức gương mặt nhợt nhạt bỗng đỏ ửng lên, không che giấu được sự xấu hổ.
Ngược lại với dáng vẻ e thẹn, không biết nên làm sao của cô, Chu Thế Tước đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, tiếp tục lấn lướt, không chịu nhả ra, cứ như kiểu phóng lao theo lao, bị phát hiện rồi thì còn sợ gì nữa.
Nhưng anh làm vậy lại khiến cho Mễ Nhu cảm thấy không được thoải mái, cô vội vàng đẩy anh ra, né tránh nụ hôn của anh và nhanh chóng lau miệng.
“Ông chủ… đừng làm vậy.” Giọng cô nhỏ nhặt, hướng mắt nhìn sang nơi khác mà không dám nhìn thẳng vào anh.
“Sao vậy? Không thích?” Anh trầm giọng, dường như là đang không được vui cho lắm.
Mễ Nhu không dám trả lời là không thích, chỉ có thể cắn chặt môi và im lặng, nhưng biểu hiện này của cô lại chính là câu trả lời.
Chu Thế Tước cau mày, đột nhiên lại trở nên tức giận, anh bóp lấy cằm cô, giữ chặt lấy cơ thê cô không cho cô chạy trốn. Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi và hoảng loạn của cô lại công thêm việc cô đang bị bệnh, anh thật sự không có cách nào ức hiếp con mèo nhỏ này.
Chu Thế Tước thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai/3501540/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.