Trong đêm khuya tĩnh lặng, khi mọi người đã đều đi nghỉ ngơi thì Mễ Nhu vẫn còn phải ở trong bếp vật lộn với đống bát đũa, thậm chí còn chưa được ăn cơm, đến vết bỏng đau rát trên tay cũng mặc kệ.
Ngay lúc đó, Chu Thế Tước thình lình xuất hiện sau lưng cô, anh nắm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài.
“Ông, ông chủ, anh làm gì vậy? Tôi còn phải rửa bát.” Mễ Nhu bị anh siết chặt lấy cổ tay, cho dù có vùng vẫy cũng chỉ bằng không, hoàn toàn không có tác dụng.
Chu Thế Tước trầm giọng: “Cứ để đó đi, không chết đâu mà cô lo.”
“Nhưng mà…”
Anh ấn mạnh cô ngồi xuống sofa, nghiêm trọng cảnh cáo: “Ngồi im đó cho tôi!”
Nói xong anh liền đi mất, cũng chẳng biết là đang làm trò gì.
Mễ Nhu ngoan ngoãn ngồi im phăng phắc, không dám động đậy nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên. Cô không biết có phải lúc nãy mình có làm sai gì khiến cho anh tức giận không, hay là do cô vụng về làm đổ canh, xém nữa thì đã khiến cho Hàn tiểu thư bị bỏng.
Đúng vậy, cho đến bây giờ cô vẫn nghĩ rằng bát canh đó bị đổ là do cô bất cẩn, vì Hàn Gia Linh không có lí do gì phải làm vậy cả. Hơn nữa cô vốn dĩ là một người đơn giản nên cũng không để ý đến việc này cho lắm, đến việc bản thân mình bị thương mà cô cũng quên được nữa mà.
Một lát sau Chu Thế Tước trở lại với hộp cứu thương trên tay, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai/3499840/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.