Chu Thế Tước bước đến, anh liếc nhìn cô một cái, cứ ngỡ như anh sẽ không để tâm đến việc cô bị bắt nạt, nhưng không ngờ anh lại lớn giọng mắng: “Các người rảnh quá không có việc gì làm sao? Nếu còn để tôi bắt gặp các người hùa nhau ức hiếp cô ấy một lần nữa thì… các người tự biết hậu quả của mình rồi chứ?”
Nhã Thư run rẩy, cô ta không ngờ anh lại ra mặt nói giúp cho Mễ Nhu: “Ông chủ, chúng tôi không có làm gì cô ấy cả.”
Chu Thế Tước nhìn cô ta một cách vô cảm, giọng nói rùng rợn vô cùng: “Có thật sự là cô không làm gì không?”
“Tôi…” Nhã Thư đưa mắt nhìn cô ta, trong lòng tràn ngập lửa hận, vậy nên mới cảm thấy cô đang rất đắc ý, đang cong môi nhạo báng cô ta. Cô ta gằn giọng, khó khăn nói ra từng chữ: “Tôi chỉ là trượt tay mà thôi.”
“Trượt tay sao?” Anh hừ lạnh, sau đó quay sang ra lệnh cho một nữ hầu lúc nãy đã hùa theo cô ta nói xấu Mễ Nhu: “Cô! Xách một xô nước đến đây cho tôi!”
“Tôi… Tôi sao?” Tay chân nữ hầu đó run cầm cập, vô cùng sợ hãi.
“Sao hả? Tai cô có vấn đề à?” Anh bực bội nói.
“Không, không có.” Nữ hầu đó lắc đầu, vội vàng xoay người đi.
Nhưng Chu Thế Tước lại nhớ ra gì đó, anh bổ sung thêm: “À, tốt nhất là lấy nước ở dưới cống, nước ở đó… vô cùng sạch.”
Mễ Nhu nghe thấy những lời này của anh liền vô thức rùng mình. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai/3499836/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.