Mễ Nhu nhỏ vài giọt tinh dầu vào máy khuếch tán, mùi hương nhanh chóng được truyền vào không khí, khiến cho không gian trong phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng, dễ chịu.
"Cạch!"
Chợt, Chu Thế Tước lại khoá cửa lại, anh chậm rãi bước về phía cô, ánh mắt lạnh lẽo xen chút cảm giác kì lạ.
"Cô diễn lâu như vậy mệt sao? Hửm? Cô cố tình làm vậy là để cho ai coi chứ?" Anh dồn cô vào chiếc tủ đầu giường, ngón tay gỡ bỏ chiếc khẩu trang của cô ra, để cho nó tự do rơi xuống đất: "Cô nghĩ thứ này sẽ khiến tôi không nhận ra cô?"
Mễ Nhu cắn chặt môi, cô ngoảnh mặt đi, tránh né ánh mắt chế giễu mà anh nhìn cô, bờ vai khẽ run.
"Sao lại không nói gì?" Anh cau mày, bàn tay bóp chặt lấy cằm cô, ép cô ngẩng mặt nhìn anh.
"Ông chủ, tôi thật sự không biết phải làm sao thì anh mới cảm thấy hài lòng. Có phải cho dù tôi có làm gì thì anh cũng cảm thấy chướng mắt không?" Cô run rẩy nói, đôi mắt ngấn lệ, cô vốn muốn che đậy sự sợ hãi ở trong lòng nhưng lại không thể.
Chu Thế Tước nhếch môi, anh đùa cợt nói: "Đúng vậy, thì sao hả?"
"Ông chủ, anh có thể đừng vô lí như vậy có được không? Tôi chỉ là một người hầu nhỏ nhoi, anh làm khó tôi thì có tác dụng gì chứ?" Cô uất ức nói, sóng mũi cay cay, cô không hiểu, tại sao anh cứ phải dồn cô vào đường cùng, như vậy có lợi gì cho anh chứ?
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai/3499819/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.