Chu Hàn chậm rãi đẩy cửa phòngbệnh ra, nhỏ giọng đi vào, chỉ thấy Lâm Lệ ngồi ở bên giường, cả người gục ởtrên mép giường ngủ thiếp đi, tay còn nắm tay của tiểu tử kia ở trêngiường.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, đứanhỏ nằm trên giường đang nhắm mắt lại ngủ, nhưng mà tựa hồ ngủ cũng không yênổn, cả khuôn mặt biểu hiện ra vẻ rất khó chịu, lông mày nhỏ khẽ nhíu lại, mí mắtrun lên một cái, dường như mơ thấy chuyện gì đó rất đáng sợ. Trên tủ đầu giườngcạnh giường bệnh còn bày bát cháo trắng đã lạnh, dùng túi nhựa cộtlại.
Cởi xuống áo khoác trên ngườiđắp lên người đang ngủ gục bên cạnh giường, chuyển mắt dời đi, thấy túi nướcmuối truyền dịch sắp xong, đưa tay trực tiếp nhấn chuông nơi đầu giường, rấtnhanh, có một y tá đeo khẩu trang đi tới, trong chốc lát mang theo một túi nướcmuối khác mở cửa đi vào, rất chuyên nghiệp thay đi túi đã truyền hết, cũng khôngcó đánh thức hai người một lớn một nhỏ, một trên giường, một nằm cạnhgiường.
Chu Hàn đi theo vị y tá kia rangoài, hỏi thăm tình huống đứa nhỏ, xác nhận đứa nhỏ không có gì đáng ngại, lúcnày mới xoay người trở về phòng bệnh.
Đợi lúc Chu Hàn lần nữa từ bênngoài đẩy cửa đi vào, thì Lâm Lệ vốn đang gục ở trên mép giường ngủ trong phòngbệnh đã tỉnh lại, nghiêng người nhìn về phía cửa, vừa lúc đụng phải tầm mắt củaChu Hàn đang đi vào.
Lâm Lệ nhìn anh một lúc lâu,không nói chuyện, chỉ giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt đã tỏ ratỉnh táo hẳn lên, lần nữa ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-thanh-hon/95960/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.