Sở dĩ Chu Hàn đang đi trên đường trở về là bởi vì buổi sáng, lúc ra khỏi cửa đãđể quên một tài liệu rất quan trọng ở nhà, khi chuẩn bị họp mới biết được, chonên chỉ có thể tạm thời cho hoãn hội nghị, tự mình lái ô tô vềlấy.
Lâm Lệ không biết anh đã nghe được bao nhiêu khi đứng ởcửa, bởi vì khi cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, anh đã cầm tư liệu rồi lần nữa rờiđi.
Mà thấy Chu Hàn phản ứng như vậy, người vui mừng nhấtchính là đứa nhỏ kia, tuy rằng nó không nói ra nó vui đến mức nào, nhưng chỉnhìn nụ cười thản nhiên trên mặt nó cũng đủ để mẹ Chu cùng Lâm Lệhiểu.
Buổi chiều, Lâm Lệ cùng mẹ Chu lại dẫn đứa nhỏ đến bệnhviện, xác định nhiệt độ đã hạ thấp, hiện tại chỉ còn ho do di chứng của bệnhcảm, uống thuốc vài ngày là sẽ không sao.
Đêm đó, khi Chu Hàn trở về, Lâm Lệ cùng đứa nhỏ đangngồi trên ghế salon xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa, hai cái đầu đồng thời ngoảnhlại.
Chu Hàn nhìn bọn họ, lúc đầu thấy sững sờ, ngay lập tứclại hơi nhíu mày, nhìn đứa nhỏ đang ngồi bên người Lâm Lệ, trầm giọng, nói: “Saolại còn chưa ngủ?”
Lâm Lệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu đứa nhỏ, ônnhu nói: “Tiểu Bân, không còn sớm, dì dẫn con đi ngủ.”
Đứa nhỏ kia im lặng gật gật đầu, để Lâm Lệ nắm tay, khirời đi còn không ngừng quay đầu nhìn Chu Hàn.
Sau khi dỗ đứa nhỏ ngủ, Lâm Lệ đắp lại chăn cho nó, rồimới đi ra khỏi phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-thanh-hon/3259927/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.